Chương 14: (Vô Đề)

Ân Di tỉnh lại trong bệnh viện, Đình Phong ở đó, nét mặt đầy lo lắng. Ân Di sờ bụng mình, cô hoảng loạn.

- Con em đâu... con em đâu rồi....

Đình Phong phải ôm lấy cô.

- Bình tĩnh em, đứa trẻ... đứa trẻ mất rồi.

- Ko đúng, sao lại mất được chứ, em đã giữ gìn rất cẩn thận mà.

Cái tin sét đánh ấy làm sao mà Ân Di chịu nổi chứ, Ân Di đau khổ khóc ngất trên tay Đình Phong.

- Bác sĩ nói đứa bé bị trúng độc, lâu ngày nên bị mất.

- Ko... bác sĩ nói láo... em có ăn trúng gì đâu... ko đúng... em phải đì tìm bác sĩ.

Ân Di toan xuống giường, nhưng Đình Phong cản lại, nếu ko cản chắc cô cũng ko đi nổi.

- Bình tĩnh lại em, anh cũng đau lắm, anh đang điều tra.

- Anh à, em có thể... có thể nhìn con 1 lần được ko anh... 1 lần thôi.

- Ân Di, đừng thế nữa em, nếu em nhìn thấy con anh sợ em ko chịu nổi mất.

- Ko... em hứa, em sẽ bình tĩnh mà, em hứa... hãy cho em nhìn mặt con 1 lần cuối đi anh.

Đình Phong đành chấp nhận yêu cầu của Ân Di, anh cũng ko nỡ nhìn vợ mình đau khổ tột cùng.

Đứa bé được đậy khăn trắng trong phòng xác lạnh lẽo. Ân Di tiến lại thật chậm, gỡ bỏ đi cái màn trắng xóa sợ đến ghê người ấy.

Con cô nằm đó, trắng bệch, người tím tái từng mảng, cô ko còn bình tĩnh được nữa mà ôm lấy đứa trẻ ngồi thụp xuống khóc, cô bất lực thật rồi. Đứa con đầu lòng của cô, đứa cô hằng ngày mong sẽ ẵm nó trên tay.

- Con em... đứa bé ấy... con của chúng ta.........

Từ lúc về nhà Ân Di chỉ nằm trong phòng, ko nói ko rằng gì. Đứa con của cô với Đình Phong đã bỏ họ mà đi với lý do lãng xẹt

- trúng độc. Thời buổi nào rồi mà làm như phim vậy chứ, ai lại có giã tâm tàn ác như vậy chứ, cô cũng đâu có thù hằn gì với ai, Càng nghĩ, tim cô càng đau.

Những bộ đồ mua cho con còn cất trong tủ, nôi chưa kịp xếp ra cho con nằm, giờ thì những cái đó vô dụng rồi. Cô lại chỉ biết vùi mình trong chăn mà khóc thôi.

- Phu nhân ơi, chị đừng khóc nữa, chị mà cứ thế em biết phải làm sao chứ.

Tiểu Mai chỉ biết ngồi bên giường nhìn Ân Di đau khổ mà khóc theo thôi.......

Ly rượu được rót ra, được đưa lên môi nốc ực 1 ngụm rồi nó rơi vỡ tan tành trên nền đất, chai rượu cũng chung số phận.

- Lão gia xin người hãy bình tâm lại.

- Ai, ai lại con tôi như vậy, điều tra cho tôi.

- Vâng thưa lão gia.

Đình Phong hứa với lòng sẽ đem tên nào làm hại con anh ra băm vằm trăm mảnh, anh hứa hắn sẽ sống ko bằng chết.

Con hẻm tối ở đâu đó có 1 gã thanh niên chờ sẵn. Chiếc xe đen chạy qua, người phụ nữ trong xe kéo kính xe xuống.

- Làm tốt lắm, số tiền này đủ để cậu sống sung sướng cả đời. Mau đi khỏi đây, họ mà bắt được thì biết hậu quả rồi đó.

Người đàn ông cúi đầu chào rồi lẻn người đi mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!