Chương 24: Làm người xấu

Cố Mục Niên nói ở bên tai Khương Dao làm cho cô cảm thấy có lỗ tai chút ngứa, còn tay của anh đang đặt ở hông cô thì nóng rực, cô nhịn không được liền vặn vẹo thân mình một cái, lại bị anh ấn vào trong ngực mình càng chặc hơn.

"Chớ lộn xộn." Anh cảnh cáo cô.

Trong nháy mắt biểu tình của cô liền trở nên ủy khuất: "Anh thật hung dữ a, em chỉ động một chút cũng không được."

Bình thường Khương Dao rất là yên tĩnh, ngay cả khi ở trước mặt của Cố Mục Niên cũng không có chuyện cô sẽ làm gì quá phận, mà lúc cô uống say phảng phất biến hoá nhanh chóng trở thành một con mèo nhỏ, trở nên rất dính người còn thích làm nũng nữa.

Cố Mục Niên liền nhớ lại lúc Khương Dao học lớp mười, có một lần, anh thắng mộttrận bóng rổ thắng vừa vặn lúc cô cô lại đến tìm anh, anh liền đem cô kéo đi cùng mấy cái bằng hữu cùng nhau ăn cơm. Buổi tối ngày hôm đó, Khương Dao uống nhiều quá, Cố Mục Niên phải cõng cô trở về. Khi đó, là lần đầu tiên anh nhìn thấy cô giống như một cô gái nhỏ, cô ở trên lưng anh cùng anh làm nũng nói nhỏ giống như đêm nay vậy.

Anh hoàn toàn không có cách nào ngăn cản một mặt này của cô

Anh chậm rãi cong môi, nói với cô: "Em ở đây ngồi trong chốc lát, anh đi lấy cho em khăn mặt, có được hay không?"

Khương Dao lắc lắc đầu, "Em muốn nằm nghĩ..."

Vì thế anh lại ôm cô đi vào phòng ngủ, đặt cô ở trên giường, lại đi lấy quần áo cho cô để cô đem lễ phục dạ hội thay ra. Sau đó, anh đi rót nước, lấy khăn mặt, lúc trở lại thấy cô đã thay xong quần áo, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ.

Anh đở cô lên, "Ngoan, uống nước."

Cô cầm lấy ly nước, nhìn về phía Cố Mục Niên, vẻ mặt lý tưởng hào hùng: "Này là cốc rượu a, em kính anh một ly nha."

"..."

Cô ùng ục ùng ục uống, anh dùng ngón tay xoa xoa khóe miệng còn dính vệt nước của cô, đùa cô: "Uống rược có ngon không?"

"Tàm tạm... Nhưng mà cảm thấy nó rất giống nước, cảm giác không có hương vị gì". Cô cau mũi.

Anh cười nhẹ vài tiếng, lấy ly nước để ở trên bàn. Lại lấy khăn mặt xoa xoa mặt của cô.

Giờ phút này cô là đang mặc áo T

-shirt màu đem của anh, quần áo thực rộng rãi, làm cho cô càng trở nên kiều diễm. Anh giúp cô đem lễ phục để sang một bên, vừa định bảo cô nằm xuống đi ngủ, ai ngờ cô lại bám vào người anh, ai ngờ đêm nay cô lại có sức sống như vậy.

Cố Mục Niên tự xưng là mình tự chủ rất tốt nhưng mà bây giờ anh ở trước mặt cô cũng không chịu nổi một chút kích thích nữa, anh biết rõ giờ phút này rất nguy hiểm, nhưng mà lúc cô ôm lấy cổ của anh, anh vẫn không đẩy cô ra.

Cả người cô dựa vào lồng ngực của anh.

Cô bắt đầu phát biểu cảm nghĩ, "Cố tổng... Anh quá tuyệt vời, anh chính là trụ cột của Chí Sinh, công ty chúng ta mà không có anh thì căn bản không đi lên được, anh thật lợi hại..."

Nghe thấy lời khen lúc say khướt của cô, anh không khỏi nở nụ cười, trêu chọc cô: "Vậy em hẳn là nên dùng hành động thực tế một chút để cảm ơn ta."

Khương Dao ngẩn ra, ba giây liền phản ứng kịp, "Em sẽ, em sẽ càng thêm cố gắng để thiết kế ra tác phẩm tốt."

"Nga? Vậy không có hành động khác sao?"

"Cái gì..." Cô trừng mắt nhìn anh một cái, thanh âm đột nhiên lớn lên, "Em bán nghệ chứ không bán thân, anh đừng nghĩ tới việc động thủ với em."

Anh nhéo nhéo mặt của cô, giọng điệu có chút lạnh: "Trong đầu em chỉ toàn nghĩ đến những chuyện không đâu."

Cô bĩu môi, dùng đầu cọ cọ cái cổ của anh, bị cô làm vậy cổ của anh liền cảm thấy ngứa cho nên anh đem cô ôm càng chặc hơn.

"Khương Dao, em có biết bây giờ người đang ôm em là ai hay không?" Anh thấp giọng hỏi.

"Biết a... là Cố tổng."

Anh sửa lại: "Anh bây giờ là Cố Mục Niên, không phải Cố tổng."

Khương Dao điểm điểm đầu, liền bừng tỉnh, "Em biết, anh là Mục Ca Ca."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!