Chương 9: Sờ rồi còn muốn sờ nữa

"Xin lỗi".

Khương Cửu Sênh quay đầu lại, là một cô học sinh tầm mười bảy mười tám tuổi, lưng đeo balô. Cô gật đầu thay cho lời chào.

Rõ ràng cô nhóc rất kích động: "Chị... chị là Sênh gia ạ?".

Khương Cửu Sênh tháo khẩu trang theo phép lịch sự: "Xin chào".

Cô nhóc ngạc nhiên mở to mắt, không sao tin nổi: "Em... em thích chị lâu rồi". Cô run rẩy lấy chiếc bút màu từ ba

-lô, khẩn thiết mà mong đợi hỏi Khương Cửu Sênh, "Có thể ký tên cho em không?".

"Được", Khương Cửu Sênh nhận bút, "Ký ở đâu?".

Cô vội vàng cởi chiếc áo hoodie, chỉ lên ngực áo phông, đôi mắt phát sáng: "Đây! Đây! Ký lên ngực em nè!".

Khương Cửu Sênh mỉm cười gật đầu, ký tên lên ngực áo phông cô bé. Khác với chữ ký rắc rối điệu đà của những nghệ sĩ khác, chữ ký của cô chỉ là ba chữ Khải chỉnh tề ngay ngắn.

Vừa đóng nắp bút, không biết ai bỗng hét lên: "Khương Cửu Sênh!".

Ngay sau đó, hành lang bắt đầu nổi sóng, người người vội vã chắn kín lối đi, nơi vốn yên tĩnh như bệnh viện cũng trở nên ồn ã. Tiếng kêu khi nãy quá gây chú ý, dù là fan của Khương Cửu Sênh hay là người qua đường đều dõi mắt về phía này.

"Là Khương Cửu Sênh!".

"Khương Cửu Sênh!".

"Sênh gia, em yêu chị ~".

Khương Cửu Sênh trầm lặng đã quen, người đại diện và trợ lý cũng không ở bên, tình cảnh này khiến cô lúng túng vô cùng.

"Sênh gia".

Khương Cửu Sênh nhìn về cô bé xin chữ ký ban nãy.

Cô nhóc trưng lên vẻ mặt hiên ngang bất khuất, giang hai tay che Khương Cửu Sênh sau lưng, dáng điệu như đã chuẩn bị hy sinh anh dũng, chí khí sục sôi xông pha khói lửa vì thần tượng: "Chị đi trước đi, em ngăn cản họ".

Quả nhiên là fan ruột. Cô trịnh trọng nói: "Cảm ơn".

Chần chừ chốc lát, cô xoay người tránh khỏi đám đông ùa tới.

"Đây là bệnh viện, xin giữ trật tự!".

"Xin các vị giữ bình tĩnh".

"Sênh gia của chúng tôi...".

Fan của Khương Cửu Sênh nổi tiếng là trung thành, hầu hết là fan bà xã trẻ tuổi, mức độ cuồng nhiệt không cần nghĩ cũng biết. Cô nhóc không giữ chân đám đông được bao lâu, dòng người đã nhào tới như ong vỡ tổ, tình hình lại một lần nữa mất khống chế.

Dù sao cũng là bệnh viện, Khương Cửu Sênh không muốn gây rối loạn không cần thiết. Cô xoay người chạy vào khúc ngoặt, còn chưa nhận biết được phương hướng, tay đã bị tóm chặt.

Là một bàn tay khô ráo mà lạnh ngắt, sức lực mạnh mẽ vô cùng.

Trong lúc sửng sốt, cô đã bị kéo vào đầu cầu thang khuất sáng. Thời khắc ngẩng đầu, cô chạm ngay đôi mắt sâu thẳm như sao trời của người đó. Chóp mũi vẩn vương mùi thuốc sát trùng gay mũi, cô khẽ gọi tên anh: "Bác sĩ Thời".

Anh mỉm cười, nói tiếng "Thất lễ" rồi nắm chặt cổ tay cô, dắt cô đi về một phía.

"Đi theo tôi". Anh nói.

Yên tâm một cách khó hiểu, Khương Cửu Sênh lẳng lặng mặc người đàn ông không mấy thân quen ấy kéo tay cô, bước đi trên con đường mờ tối.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!