Chương 4: Nàng cuồng tay gặp chàng cuồng sạch

Khương Cửu Sênh nuốt nước bọt theo bản năng. Đã hát bốn tiếng, giọng cô cũng khàn đi: "Tôi có thể", dừng một chút, dù gì câu hỏi này cũng khá thất lễ, "Tôi có thể sờ thử không?".

Lần đầu gặp mặt đã đưa ra yêu cầu quá chớn đến vậy, bản thân Khương Cửu Sênh cũng cảm thấy khó tin. Cô không phải người tùy tiện, chắc hẳn là do anh hấp dẫn quá thôi.

Anh khá kinh ngạc.

Cô lập tức giải thích: "Xin lỗi, tôi bị cuồng tay mức độ nhẹ".

Đúng là kỳ quái, cô đâu phải là hạng dễ tin người, ma xui quỷ khiến thế nào lại khai hết tuồn tuột. Cảm giác quen thuộc này khiến cô hoang mang tột độ, lòng dạ rối bời không sao kiểm soát được.

Rõ ràng chưa từng quen biết, cảm giác xốn xang rung động đến tâm can này là sao chứ? Chỉ vì đôi tay tuyệt đẹp ấy ư? Nếu là vậy, cô nghĩ, có lẽ bệnh cuồng tay của cô đã nặng thêm rồi, ít nhất trước khi gặp anh, cô chưa từng khát khao đôi tay nào đến vậy.

Anh cười áy náy: "Xin lỗi, tôi bị bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ".

Khương Cửu Sênh cũng tiếc lắm, dù vậy ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thản nhiên.

Anh do dự chốc lát, rồi dịu dàng hỏi: "Sờ một chút thôi nhé?".

"Dĩ nhiên!". Cô trả lời kiên quyết.

Anh cười đưa tay ra, cô tiến đến cầm lấy.

Xúc cảm lành lạnh, lòng bàn tay khô ráo, khớp xương thon nhỏ hơn cô nghĩ, màu da trắng hơn cả cô. Đến gần cô mới ngửi thấy mùi thuốc khử trùng đan xen hương bạc hà phảng phất trên người anh, không hề gay mũi, thậm chí còn thấy dễ chịu.

Cứ như vậy, cô cầm tay một người đàn ông xa lạ, nhưng cảm giác duy nhất lại là không muốn buông tay. Song, cô không hề sỗ sàng, chỉ cầm vài giây đã buông ra rồi nói lời cảm ơn.

Anh khách khí đáp: "Không có gì. Tôi là Thời Cẩn, Cẩn của ngọc đẹp".

Đúng là cái tên hiền hòa, như tiếng gọi ngọt ngào từ thị trấn nhỏ vùng Giang Nam.

Cô cũng giới thiệu: "Khương Cửu Sênh".

Thời Cẩn cười khẽ, đôi mắt đen bừng sáng: "Tôi biết".

Khương Cửu Sênh nghĩ, có lẽ bởi vì cô là ca sĩ nổi tiếng, nhưng Thời Cẩn đâu giống giới trẻ thích nhạc rock. Cô cảm thấy anh thích hợp với giới quyền quý hơn, lịch sự tao nhã, là vị quý tộc trong bản giao hưởng thính phòng.

Kết thúc câu chuyện tại đây, họ một trước một sau ra khỏi thang máy, trở về căn hộ của mình.

"Cạch".

Cánh cửa đóng lại, Thời Cẩn giơ tay lên, thần trí bất chợt trở về. Rất lâu sau, anh mới rũ mắt, thành kính mà si mê hôn lòng bàn tay mình.

"Sênh Sênh...". Khi gọi hai chữ này, giọng anh khẽ khàng đến độ không nghe được âm cuối.

Đúng chín giờ đêm, Mạc Băng gọi điện thoại đến.

Khương Cửu Sênh mở loa ngoài, vừa vỗ sữa dưỡng, vừa đi tới phòng thay đồ: "Tới rồi à?".

"Ừ, chờ cô dưới tầng".

"Tôi xuống đây". Lấy chiếc áo len dệt kim cổ lọ màu trắng phối hợp với áo hoodie đen, cô ngồi xổm thắt dây giày, thuận miệng tán gẫu, "Mạc Băng, tôi có hàng xóm mới đấy".

Tính tình cô không mấy nhiệt tình, bỗng dưng nhắc tới hàng xóm mới, đương nhiên có gì đó khác thường. Mạc Băng hỏi: "Trọng điểm là?".

Cô đeo chiếc túi vải dù, khóa cửa, đi về phía thang máy. Trùm mũ áo hoodie lên đầu, cô nhếch môi nở nụ cười, nói với đầu bên kia điện thoại: "Tay anh ấy đẹp dã man".

Trọng điểm của người cuồng tay mãi mãi là tay.

Mạc Băng trêu chọc: "Động lòng rồi hả?".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!