Linh Chi Tử nói:
"Ngươi đừng nhắc lại việc đáng xấu hổ năm đó nữa. Phi kiếm bảo bối của đại sư huynh bị ngươi vãi bẩn ra làm huynh ấy dùng tam muội chân hỏa luyện chế mất một năm mới khôi phục được. Đến bây giờ mỗi lần huynh ấy nhắc tới ngươi đều than vãn về cái đồ vãi ra quần nhà ngươi làm ta đến khổ."
Dứt lời Linh Chi Tử còn học theo hình dáng bất đắc dĩ của đại sư huynh khiến cả ba người còn lại đều phải bật cười.
Tiếng cười vang vọng một hồi lâu mới dứt, Linh Thông Tử niệm động pháp quyết:
"Thiên Địa Vô Cực, Kiền Khôn Đạo Pháp, thanh tâm phạm chú, tùy ngã tâm thăng"
Một luồng quang mang màu xanh xuất hiện ở đầu ngón trỏ của hắn, hư không điểm xuống hai lần, lập tức xuất ra hai đạo thanh mang lần lượt rót vào mi tâm của Hải Long và Trương Hạo.( mi tâm = điểm giữa 2 chân mài )
Toàn thân giật nảy, Hải Long và Trương Hạo thở mạnh một tiếng, từ từ tỉnh dậy. Sự việc trước đó đối với hai đứa giống như trong giấc mộng, nhìn bốn người bọn Linh Thông Tử đối diện đang làm những động tác giống nhau, mới dùng tay véo một cái lên đùi mình. Ai u, Ai u.
Hai tiếng kêu vang lên, chân đau nhói, hai đứa nhỏ biết không phải chúng đang nằm mơ. Dáng vẻ hoạt kê của chúng khiến đám người Linh Thông Tử lại bật cười vang.
Trương Hạo kéo tay Hải Long, đồng thời quỳ xuống nói:
"Đệ tử Trương Hạo (Hải Long) bái kiến bốn vị sư phụ."
Linh Thông Tử xua tay, mỉm cười nói:
"Các ngươi đừng vội bái sư, ta có điều muốn hỏi các ngươi."
Cảm thấy có một cỗ lực lượng nâng người mình dậy, Hải Long và Trương Hạo lại càng cung kính. Trương Hạo nói:
Xin sư phụ cứ hỏi.
Linh Thông Tử mỉm cười nói:
"Đầu tiên ta muốn nói với các ngươi, bọn ta không phải thần tiên gì cả, chỉ là người tu chân mà thôi. Các ngươi từ đâu đến, vì sao lại muốn bái bọn ta làm sư phụ?"
Trương Hạo đáp:
"Huynh đệ chúng tôi ở một thôn nhỏ cách Liên Vân Sơn hơn trăm dặm. Vài năm trước, chúng tôi từng nghe người ta nói ở đây có thể bái thần tiên làm sư phụ để học bản lãnh nên muốn đến xem thử vận khí. Còn như tại sao muốn bái sư học nghệ…"
Nó gãi đầu rồi liếc mắt cầu cứu Hải Long.
Hải Long cười khổ nói:
"Ngươi đừng nhìn ta, ta chỉ vì muốn một ngày ba bữa được ăn khoai lang thôi. Ngươi không phải có chí lớn sao? Bây giờ thấy thần tiên sư phụ còn không chịu nói ra."
Trương Hạo khó xử nói:
"Chí lớn của ta chỉ là bái sư học nghệ, nhưng ta cũng chẳng biết học nghệ để làm gì."
Linh Thông Tử nói:
"Được rồi, các ngươi không cần bối rồi như vậy,"vô vi nhi tu" (tu không mục đích) cũng chẳng có gì không tốt cả. Ta có thể thu các ngươi làm đồ đệ, nhưng có vài việc ta phải nói trước với các ngươi.
Liên Vân Tông chúng ta là một trong thất đại phái tu chân đương thời, tu luyện đạo pháp Liên Vân tổ sư truyền lại. Gia nhập Liên Vân Tông phải đoạn tuyệt hết thảy trần tục, sống trên núi không kể năm tháng, e rằng các người còn không thể gặp lại người thân, các ngươi có thể làm được không?
"Hải Long gật đầu đáp:"Tôi mất cha mẹ từ khi còn nhỏ, bản thân ăn no cả nhà không đói, chỉ cần thần tiên sư phụ cho ăn là được.
"Nó ngừng lại, quay sang Trương Hạo ở bên cạnh nói:"Nhưng mà, Tiểu Đậu Nha, cha mẹ ngươi biết làm sao bây giờ?
"Trương Hạo chỉ là một đứa nhỏ, lần này kéo Hải Long đến đây chỉ là nổi hứng nhất thời, căn bản không hề cân nhắc gì cả. Lúc này nghe Linh Thông Tử nói vậy liền thấy khó khăn. Nó là con trai duy nhất, nếu nó không quay về thì sau này cha mẹ biết nhờ ai phụng dưỡng. Chép miệng hỏi:"Thần tiên sư phụ, chẳng lẽ theo ngài vài năm cũng không học xong bản lãnh?
"Linh Chi Tử mỉm cười đáp:"Đương nhiên là không học xong đuợc. Muốn tu chân thành tựu cũng phải mất ít nhất ngàn năm. Tu chân chẳng phải việc đơn giản đâu!Ngàn, một ngàn năm?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!