"Ngươi thế nào mà hồn chạy đến đây.... "
Ngay lúc Hồng Dịch cảm thấy thần hồn của mình không trở về được thân thể, gần như sắp hồn phi phách tán, đột nhiên thấy một tiểu cô nương cả người trắng thuần khiết chạy đến, giữ lấy hồn rồi mang về thân thể của mình.
Sau đó, Hồng Dịch chỉ cảm thấy cả người thoải mái, ngồi bật mạnh dậy. Trước mặt cũng không phải tiểu cô nương trắng thuần khiết mà là một tiểu bạch hồ ly, tảng đá trên bàn bày một đĩa hoa quả, trong đĩa có để mấy thứ đồ ăn vặt, một chén trà nóng hổi.
Đôi mắt tiểu bạch hồ ly nhìn Hồng Dịch một cái.
"Ngươi vừa cứu ta?"
Hồng Dịch quay sang hỏi tiểu bạch hồ ly.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu Bạch hồ ly gật đầu.
Hồng Dịch biết vừa rồi thần hồn của mình thoát khỏi thân thể, không trở về được thân thể, nguy hiểm cực điểm. May mà tiểu bạch hồ ly nay mang hồn của mình giữ lại. Tiểu cô nương cả người trắng thuần khiết chính là hồn của tiểu bạch hồ ly xuất xác.
"Thảo nào thế gian như biển khổ, thân thể chính là chiếc bè quý vượt biển, thần hồn thoát thể xác con người chẳng khác nào trần truồng mà nhảy xuống biển, bỗng chốc tan biến. "
Hồng Dịch cuối cùng cũng biết nguy hiểm thần hồn xuất xác.
"Chít chít, chít chít, chít chít..." Tiểu bạch hồ ly vui vẻ xoay quanh Hồng Dịch, đồng thời dùng chân chỉ vào trà bánh trên bàn.
"Đây là cái gì?"
Hồng Dịch phát hiện trên bàn là một vài loại quả vỏ cứng, một ít nước rất kỳ quái, là một loại trái cây giống như hạt đậu nhưng lớn hơn nhiều, bên ngoài trái cây bao phủ một tầng ánh sáng hồng. Mỗi trái cây lớn đều nướng qua rồi quét một lớp tiêu hồ, tách trái cây ra, bên trong là một màu vàng óng ánh, toả ra một hương vi ngọt ngào, làm cho người nhìn cảm thấy ngon miệng.
Hồng Dịch cũng chưa từng nhìn qua thứ này, không biết đây là thứ gì.
Tiểu bạch hồ ly lại kêu chít chít, hình như là để trả lời thắc mắc của Hồng Dịch, nhưng ngôn ngữ hai người bất đồng, Hồng Dịch không hiểu gì cả.
Tiểu bạch hồ ly kêu một hồi, hình như biết giải thích không thông suốt, liền xoạch xoạch chạy ra ngoài, mang một cây hương thật dài vào, đốt hương rồi cắm trên mặt đất, chỉ chốc lát, xung quanh Hồng Dịch liền có khói bay lượn lờ.
"Chít chít, chít chít."
Tiểu bạch hồ ly dùng chân trước chỉ chỉ lên đầu mình, rồi ngổi chồm hổm trên mặt đất. Đồng thời chỉ chỉ Hồng Dịch, muốn hắn bắt chước mình.
"Ý của ngươi là muốn ta lại xuất hồn khỏi xác? Chúng ta giao lưu? Nhưng..." Hồng Dịch vừa nhớ tới nguy hiểm thần hồn thoát xác lúc nãy, cảm thấy hơi do dự.
"Chít chít, chít chít." Tiểu bạch hồ ly lại dùng chân chỉ chỉ nén hương đang đốt trên mặt đất, ý tứ là có hương hỏa rồi không phải sợ.
"Được rồi." Hông Dịch ngồi xuống, nhắm mắt lại, thi triển "Bảo tháp quan tưởng pháp", đột nhiên nhất khiếu.
Oanh!
Hắn lại thấy thân thể của chính mình, thần hồn xuất xác.
"Ngươi trước đây từng tu luyện sao? Sao nhanh như vậy mà có thể thần hồn xuất khiếu?"
Hồng Dịch nghe thấy một thanh âm.
Đồng thời hắn nhìn thấy trên đỉnh đâu tiểu bạch hồ ly là một tiểu cô nương mười hai mươi ba tuổi. Toàn thân trắng thuần, y phục phiêu phiêu, khuôn mặt như tranh vẽ, vẻ đẹp tinh tế thể hiện sự thông minh trí tuệ.
"Ta tên là Hồng Dịch, cô nương tên là gì?" Hồng Dịch thấy khói hương lượn lờ bốn phía, chỉ cảm thấy cả người tựa như ngâm mình trong ôn tuyền, hoàn toàn không có cảm giác hàn lãnh giống như lần đầu thần hồn xuất xác.
"Thuần hồ chúng ta đều mang họ Đồ Sơn, ta là Đồ Sơn Tang, huynh cứ gọi ta là tiểu Tang đi. Thì ra huynh là Hồng Dịch, sau này ta gọi huynh là tiểu Dịch ca ca là được rồi." Tiểu Tang ngây thơ nói,"Cơ thể của bọn muội chưa nói được tiếng người, chỉ có thể thần hồn của huynh trò chuyện. Đây là đàn hương, có khả nằng bảo vệ thần hồn, cũng không sợ gió mang linh hồn nhỏ bé mà đánh tan đi, hương thờ cúng bên trong các chùa miếu đều là loại hương này."
"Thảo nào thần đều thích đèn nhang...." Hồng Dịch cười nói, "Tiểu Dịch ca ca.... cô nương vừa gọi tiểu Dịch ca ca?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!