Hồng Dịch cuối cùng cũng minh bạch được tại sao Quá Khứ Di Đà Kinh lại là thuật tu luyện thần hồn tối thượng.
Cảnh giới tu luyện tối cao ở quyển kinh này chính là thần hồn lơ lửng giữa hư không, bản thân là Quá Khứ Chi Phật, cho dù trải qua trăm nghìn kiếp nạn cũng không thể lay động được chân như bản tính (bản tính vốn có ).
Phật giáo nói rằng chân như bản tính cũng như thần hồn niệm đầu (thần hồn, ý niệm trong đầu) trong đạo gia.
Nói cách khác, tu luyện thành Di Đà kinh, cũng chính là Thi Giải chuyển thế sang trăm nghìn kiếp khác, không có một điểm nhỏ nào có thể làm tổn thương đến thần hồn, mà còn trực tiếp đạt tới cảnh giới dương thần.
Hồng Dịch tuy tu luyện thần hồn đến mức kiên cường đạt đến cảnh giới chân như bản tính không thay đổi trước trăm nghìn kiếp nạn, thế nhưng với chút tổn thương của thần hồn thì chỉ trong nháy mắt cũng có thể quan tưởng để hồi phục.
Thần tướng Lục Đinh Lục Giáp của tên đạo sĩ kia tuy lợi hại, ngang tàng không kém Dạ Xoa Vương, có thể đánh tan thần hồn của ma quỷ.
Cho dù không thể đánh tan hoàn toàn ma quỷ thì cũng có thể tạo nên những thương tổn không thể khôi phục. Thế nhưng đối với Hồng Dịch mà nói, những loại tổn thương thế này vô cùng nhỏ.
"Cảnh giới của đạo sĩ này cũng không phải là cao, chắc chắn chưa tu luyện thành Quỷ Tiên, bằng không chỉ bằng vào uy áp của thần hồn đã có thể trực tiếp đánh cho ta hồn phi phách tán rồi, căn bản không có thời gian để ta quan tưởng trong đầu."
Phanh!
Cương xoa của Dạ Xoa Vương và đại phủ của Đinh Giáp Kim Thần va chạm dữ dội.
Một pho tượng ma thần, một pho tượng thần tướng đánh nhau giữa hư không.
Hồng Dịch và đạo sĩ kia đều hết sức tập trung, khống chế điều khiển ma thần tướng mà mình triệu hồi ra đánh đối phương.
Đây là loại giao phong giữa các niệm đầu (ý niệm trong đầu) vô hình, không phải là thực thể vật chất, nhưng loại chém giết này cũng vô cùng hung hiểm, bên nào thua thì thần hồn trực tiếp bị hao tổn.
Lúc này dưới con mắt của Hồng Dịch, hắn phát hiện ra Đinh Giáp thần tướng mà đạo sĩ kia quan tưởng kim quan trở nên ảm đảm, không còn uy thế như ban đầu.
Hồng Dịch biết bởi vì thần hồn của đạo sĩ kia bị tổn hao nên Đinh Giáp Thần Tướng quan tưởng ra uy lực cũng dần suy yếu, bất kể là Dạ Xoa Vương hay Đinh Giáp Thần Tướng đều là do những ý niệm trong đầu biến thành, thần hồn có mạnh thì chúng mới mạnh, thần hồn yếu chúng cũng yếu theo.
Lúc ban đầu, khi đạo sĩ triệu hồi thần tướng, toàn thân nó kim quang cường liệt, một búa bổ ra khi đó có thể chém Dạ Xoa Vương làm hai đoạn, tan biến thành tro bụi, thế nhưng hiện giờ chỉ có thể dây dưa đánh đấm một chỗ.
Trong suốt mấy hiệp niệm đầu giao phong, Hồng Dịch nhận thấy rằng đạo sĩ này tuy thần hồn cường đại nhưng cũng phải quá lợi hại, chỉ là đạt cảnh giới cao hơn bản thân một bậc, chỉ là cảnh giới khu vật mà thôi, còn chưa đến cảnh giới hiện hình.
Thần hồn nếu như tu luyện đến cảnh giới hiện hình, có thể dựa vào khí của duyên hống kim đan (kim đan đặc như thủy ngân.) trực tiếp tụ thành hình thể, mắt thường cũng có thể thấy, thậm chí có thể gây thương tổn thực sự trên thân thể.
Đây là những điều mà Hồng Dịch trong lúc đàm luận với Bạch Tử Nhạc ngẫu nhiên nghe được.
Đạo gia lấy duyên hống (duyên ở đây còn được đọc là Diên, dịch sang tiếng việt là Chì (Pb), duyên hống có thể được hiểu là chì và thủy ngân) luyện thành kim đan, tuyệt không phải là thứ mà thân thể xác thịt dùng được, mà là để cấp cho âm thần biến hóa thành hình thể.
Nếu như tên đạo sĩ đang đứng trước mặt này có thể luyện đến cảnh giới hiện hình, thì có thể lấy lôi hỏa phù dung hợp với duyên hống kim đan thành khí, thần hồn tụ thành duyên hống ngũ kim khí, biến hóa thành kim thân, lập tức có ưu thế áp đảo, mặc cho Hồng Dịch có khả năng quan tưởng hồi phục thì cũng không có chỗ mà sử dụng.
Bởi vì nếu trong chốc lát đánh cho Hồng Dịch hồn phi phách tán thì ngay cả thần niệm đầu cũng không kịp xoay chuyển.
"Tiểu tử, ngươi muốn chêt!"
Mắt thấy ở xa xa từ trong chính phủ truyền đến âm vang sắt thép va chạm, tên đạo sĩ này trong lòng vô cùng nóng vội, bỗng nhiên hắn quát to một tiếng, vung mạnh tay lên, Đinh Giáp Thần Tướng nhất thời tiêu thất không thấy bóng dáng.
Dạ Xoa Vương mất đi đối thủ liền gầm lên một tiếng, nhào tới trước mặt đạo sĩ.
Thế nhưng ngay lúc Dạ Xoa Vương cầm cương xoa xiên xuống, bỗng nhiên một vòng lửa đỏ rực chói chang tựa như mặt trời từ đầu của tên đạo sĩ bốc lên, nhất thời hỏa quang rực lên trước mắt, liệt diễm nóng cháy da cháy thịt, Dạ Xoa Vương trong nháy mắt bị thêu đốt thành tro bụi.
"Nhật thần quan tưởng pháp?"
Hồng Dịch kinh hãi.
Vầng mặt trời chói chang trên đầu đạo sĩ kia tỏa ra ánh hồng quang, Hồng Dịch cảm thấy cảnh vật trước mắt trở nên gay gắt, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, toàn thân đau đớn như lửa đốt, thật giống như thần hồn xuất xác dưới ánh mặt trời chói chang, thân thể như bị tan biến dưới ánh sáng mặt trời gay gắt.
Đây là một loại thần thông của đạo môn, quan tưởng mặt trời chói chắng trong niệm đầu, trong đấu pháp thần hồn mà sử dụng thì có thể mang tất cả ma đầu mà đối phương luyện được hóa thành tro bụi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!