Chương 46: Bạo Viêm Thần Phù Kiếm.

Nghe được phụ thân Hồng Huyền Cơ đã hồi phủ, lại còn gọi mình đến, Hồng Dịch trong lòng cả kinh, một cỗ xung động cuồn cuộn như ngựa phóng dâng lên, chỉ muốn chạy thật nhanh ra khỏi Hầu phủ.

Thế nhưng thiên hạ tuy lớn mà không có chỗ cho hắn dung thân.

"Bỏ đi, là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không thoát, coi như là lạc cực sinh bi (vui quá hóa buồn). Cứ đi xem xem thế nào, liều mạng chịu gia pháp, chung quy thân thể ta hiện nay cường kiện, chắc không bị đánh đến chết đâu. Nhưng những gia đình, nô tài chấp hành gia pháp trong Hầu phủ đều là người của Triệu phu nhân, nếu như bọn chúng âm thầm ra tay độc ác, sợ rằng tính mạng ta gặp nguy hiểm mất thôi."

Trong thoáng chốc, Hồng Dịch tuy ngồi bất động thế nhưng xoay chuyển rất nhiều ý niệm trong đầu .

"Nếu thực sự ra chúng tay ác độc thì ta cũng phải liều mạng thôi, không thể chết trong tay lũ tiểu nhân được." Hồng Dịch trong lòng thầm hạ quyết tâm, rồi bỗng nhiên đứng dậy đi về hướng Hầu phủ.

Tới đại môn khẩu nhà chính, quả nhiên Hồng Dịch thấy Ngô tổng quản đang đứng chờ sẵn ở đấy, trên mặt không chút biểu tình.

"Dịch thiếu gia, Hầu gia muốn cậu đến thư phòng gặp người."

Vừa nhìn thấy Hồng Dịch đi tới, Ngô tổng quản liền mở miệng nói.

"Muốn gặp ta trong thư phòng? Không phải ở trong phòng khách sao?" Hồng Dịch vừa nghe thấy điều này trong lòng liền cảm thấy sửng sốt, có điểm không nghĩ ra. Hồng Huyền Cơ giáo huấn tại gia cũng có quy củ, đó chính là đều giáo huấn ở trong phòng khách nhà chính, vì như thế mới thể hiện được sự trang trọng, nghiêm khắc của gia quy, gia pháp.

Còn thư phòng là nơi tiếp đãi khách nhân, chỉ khi có chuyện cơ mật quan trọng cần trao đổi mới đến đây.

Đây cũng là quy củ chung của giới hầu môn công khanh, thư phòng đều là nơi cơ mật quan trọng, người không có phận sự không được vào.

"Phụ thân lại có thể gọi ta đến phòng khách, hình như không hợp với lẽ thường, rốt cuộc là muốn làm gì đây?" Tuy trong lòng nghi vấn trùng trùng thế nhưng Hồng Dịch cũng chỉ có thể lê bước đi theo phía sau Ngô tổng quản, từng bước từng bước hướng về phía Lang Huyên thư ốc.

"Dịch thiếu gia. Tới rồi. Vào đi thôi."

Tới trước cửa thư phòng, Ngô tổng quản dừng chân lại quay sang nói với Hồng Dịch.

Hồng Dịch gật đầu, trấn định lại tâm thần, sửa sang lại quần áo, phủi phẳng các vết nhăn nheo từ trên xuống dưới. Khẳng định không có chỗ nào thất nghi (phạm nghi lễ) mới từ ngoài cửa nói: "Phụ thân đại nhân, hài nhi Hồng Dịch bái kiến."

"Vào đi."

Một thanh âm lạnh lùng từ thư phòng truyền ra.

Hồng Dịch tâm thần run lên, tiến lên đẩy cửa bước vào, liền thấy Hồng Huyền Cơ vẫn kim quan cẩm y như trước, đang đứng xoay lưng về phía mình, cũng không quay người lại.

Hồng Dịch rất am hiểu thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt, phỏng đoán tâm tư người khác thế nhưng lúc này chỉ nhìn thấy tấm lưng của Hồng Huyền Cơ, tất nhiên trong lòng thật sự không đoán ra rốt cuộc vị phụ thân bí hiểm này đang suy nghĩ cái gì.

"Là ai cấp cho ngươi lá gan dám tiến vào thư phòng ta? Còn nữa, ta đã cấm ngươi không được luyện võ, ngươi vì sao còn lén lút luyện? Là ai dạy ngươi? Hừ?"

Hồng Huyền Cơ chờ Hồng Dịch bước vào thư phòng, đợi một lúc, rồi đột nhiên liên tiếp hỏi, tựa như lôi đình bạo vũ xối xả táp vào mặt khiến cho Hồng Dịch run cầm cập, lông tóc dựng ngược lên.

Trong thư phòng nhất thời không khí trở nên ngột ngạt.

Hồng Dịch cũng bị những câu hỏi dội vào óc làm cả người chấn động kinh hoàng, nhưng chung quy hắn cũng tu luyện thần hồn đến cảnh giới nhật du, cũng từng trải qua nhiều cách quan tưởng, thần trí kiên định, trong lúc chấn động tâm tư lập tức trấn định lại, khom người thong dong trả lời.

"Bởi vì Trấn Nam công chúa đến phủ đệ làm khách, yêu cầu hài nhi dẫn đưởng. Sở dĩ hài nhi dám lớn mật dẫn đường công chúa đến thư phòng của phụ thân dạo chơi là vì Trấn Nam công chúa đến Hầu phủ làm khách, nếu tiếp đón nàng chu đáo cũng là một vinh dự, con nghĩ phụ thân nếu biết cũng không trách tội con. Về phần võ công, hài nhi cũng không có tự luyện tập, mà chỉ là đôi khi đọc được hai nghệ Xạ, Ngự, trong lòng cảm thấy yêu thích, cho nên mới mua cung tập bắn, không muốn mãi làm thư sinh tay yếu chân mềm, trói gà không chặt."

Hồng Dịch thong dong đối đáp, không có thần thái nơm nớp lo sợ, không dám thở mạnh ra như lần đầu tiên gặp Hồng Huyền Cơ.

"Ngươi dám ngụy biện sao?" Hồng Huyền Cơ rất bình tĩnh nói, thế nhưng trong lời nói ẩn chứa một loại hàn ý lạnh đến thấu xương,"Trong Hầu phủ có quy củ của Hầu phủ, gia pháp cũng như quốc pháp. Ngươi phạm vào ba điều: Một là không nên dẫn người lạ vào thư phòng của ta, kể cả là Trấn Nam công chúa bảo ngươi, ngươi cũng phải hết sức trì hoãn lại, bảo đại nương ngươi phái người dẫn nàng vào. Hai là ngươi không nên tự luyện võ.

Ba là, ngươi không nên làm trò trước mặt ta, còn dám hùng hùng hổ hổ giảo biện."

"Ba điều này, trong phủ của ta, phạm bất cứ một điều nào đều cũng bị đánh chết. Nhưng ba điều gia pháp này, ta tạm thời ghi nhớ, ngày mai Nguyên Phi nương nương sẽ đến phủ đệ tỉnh thân (thăm viếng người thân), nàng từ Trấn Nam công chúa, Vịnh Xuân quận chúa ngẫu nhiên nghe đến ngươi, muốn gặp ngươi một lần, hôm nay nếu ta đánh chết ngươi là làm trái ý chỉ của nương nương. Chỉ có một câu, đợi đến lúc khoa khảo xong, ta sẽ tính sổ với ngươi.

Nếu như ngươi đỗ khoa khảo, thân phận một bước lên trởi, trở thành cử nhân lão gia, ta cũng không tùy tiện nghiêm phạt ngươi, nếu như không trúng, hậu quả ngươi hẳn tự biết."

"Còn chưa cút ra ngoài mau."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!