Chương 45: Túng mã huy kiếm.

"Người ngồi trên ngựa, tâm không được rời xa ngựa."

"Thân pháp trên ngựa, chú trọng nhất vào sức lực ở eo. Eo có mạnh, thì háng chân mới có thể kẹp chặt vào yên ngựa. Háng chân kẹp chặt vào yên ngựa, eo thẳng mà hữu lực, hai đầu gối kẹp chặt đầu yên, hai bắp chân ép sát vào sườn ngựa, bàn chân đặt ổn định, không nên dùng quá sức, tay nắm cương cũng không nên nắm quá chặt. Mông không đè mạnh xuống xương sống ngựa, gót chân không thúc vào bụng ngựa. "

Hồng Dịch thần hồn xuất xác, dùng mê hoặc thuật câu thông với thớt Hỏa La mã thần tuấn này, hắn xoay người phóng lên yên ngựa, tay nắm chặt dây cương, con ngựa này quả nhiên không có nổi điên, mà yên tĩnh đứng đó cho hắn trèo lên.

Trong đầu thầm nhẩm lại thuật Ngự

-một trong lục nghệ mà kinh thư ghi lại

-đây là thiên viết về thuật cưỡi ngựa, rất nhiều nội dung quan trọng hắn đã thuộc lòng trong đầu.

Cùng lúc đó, Hồng Dịch vận dụng một bộ ngự mã cơ bản nhất là Kỵ Mã Quyền.

Bộ Kỵ Mã Quyền này là kỹ thuật cơ bản nhất, thiên đầu tiên của Vũ Kinh là viết về kỹ thuật này, đây cũng là thiên viết về vũ kỹ duy nhất không bị bóp méo. Kỹ thuật này giúp cho thân pháp trở nên linh hoạt, xây dựng một nền tảng vững chắc.

Đại Kiền vương triều là đế quốc lấy nông canh làm chính, không giống như các đế quốc du mục, ngựa tương đối thưa thớt, để huyến luyện công phu cưỡi ngựa bắn cung cho sĩ binh mà sáng tạo ra bộ kỹ thuật cơ bản Kỵ Mã Quyền này, tay không luyện tập, cưỡi ngựa giả, đến khi căn cơ ổn định thì luyện tập với ngựa thật sẽ đạt kết quả tốt hơn rất nhiều.

Hồng Dịch thông thuộc Vũ kinh, kinh sử, tất nhiên hiểu rõ tính trọng yếu của đạo mã (đạo cưỡi ngựa). Trước kia trong khi luyện Ngưu Ma Đại Lực quyền, hắn đã ngấm ngầm cân nhắc qua Kỵ Mã Quyền để chuẩn bị cho việc cưỡi ngựa bắn cung sau này.

"Giá!"

Sau khi lên ngựa, nắm vững những tư thế trọng yếu trong đầu, Hồng Dịch vung nhẹ dây cương, đồng thời vận chuyển trung khí, lưỡi nén chặt, hét lớn lên một tiếng.

Truy Điện mã cảm nhận được Hồng Dịch giật dây cương, cũng nghe thấy được thanh âm vang lên, liền xoay đầu lại, nhìn thật sâu vào mắt Hồng Dịch đang ngồi trên lưng, sau đó bốn vó tung lên, chồm lên phi nhanh trên quan đạo.

Vù vù Vù vù!

Kình phong phần phật thổi, đầu tóc dựng đứng cả lên, mũi miệng không cách nào hô hấp, đến mắt cũng khó có thể mở ra được.

Ngẫu nhiên mở mắt ra, dư ảnh của cây cối, ruộng đồng hai bên đường vùn vụt thụt lùi về phía sau. Toàn thân nhẹ nhàng phiêu phiêu tựa như diều tung bay trong gió.

Máu huyết bắt đầu sôi trào.

Thỉnh thoảng trên quan đạo cũng bắt gặp người đang cưỡi ngựa lao đi vùn vụt, thế nhưng Truy Điện bốn vó tung lên, trong nháy mắt liền vượt qua, qua mấy nhịp hô hấp đã vượt qua đầu, thêm mười nhịp hô hấp nữa đối phương chỉ còn là một chấm nhỏ sau lưng.

Đứng lên so sánh, Hồng Dịch cảm thấy những con ngựa kia chẳng khác nào ốc sên.

Hồng Dịch cuối cùng cũng biết vì sao con ngựa này được gọi là Truy Điện, biết vì sao Hỏa La mã được gọi là thiên hạ đệ nhất danh mã, loại tốc độ lao nhanh như vậy, Hồng Dịch từ trước đến giờ mới trải qua duy nhất một lần, đó chính là lần tại Thu Nguyệt tự đổ nát cách đây ba, bốn tháng, được Nguyên Phi mang đi cũng với tốc độ như thế này.

Nhưng lần đó là ở sơn lâm, chạy giữa sườn núi, cảm giác khoái ý còn thua xa với cảm giác hiện đang vùn vụt lao đi trên quan đạo.

Xa xa phía trước, cảm tưởng như phải đi rất lâu mới đến nơi, thế nhưng lại giống như gió lốc chỉ cần tung mình một cái là đến, loại cảm giác này khiến cho Hồng Dịch vô cùng kích thích.

Lúc đầu Hồng Dịch hoàn toàn không thích ứng được với tốc độ của Truy Điện, chỉ có thể nằm rạp trên lưng ngựa, nhưng dần dần hắn điều hòa hô hấp, quen thuộc mã tĩnh, từ từ vận dụng Kỵ Mã Quyền, có thể ngồi thẳng trên lưng ngựa, khống chế dây cương, có thể khiến cho Truy Điện quay sang hai bên.

Hồng Dịch giật nhẹ dây cương sang bên trái, Truy Điện liền chạy sang bên trái, kéo sang bên phải nó liền chạy sang bên phải, khống chế thoải mái, ngựa rất ngoan ngoãn nghe lời.

Nhanh như thểm điện, nộ mã như long!

Dần dần.

Trong lúc Hồng Dịch vận dụng Kỵ Mã Quyền, hắn cảm nhận thấy, lực lượng của Truy Điện mã dưới thân cùng lực lượng của bản thân hắn dần dần có xu hướng kết hợp làm một.

Bản thân ngồi trên ngựa nhấp nhô lên xuống, vận chuyển lực lượng, giống như có thể mượn được lực lượng của thân ngựa phía dưới.

"Thì ra là như vậy!"

Hồng Dịch đột nhiên hiểu ra điều cốt lõi của thuật cưỡi ngựa, đó chính là "Nhân tá mã lực" (người mượn sức ngựa), đại tướng xông pha trên chiến trường, trong lúc điều khiển ngựa xông lên hoàn toàn có thể mượn lực của ngựa, sử dụng lực hợp nhất người ngựa, từ đó lực sát thương tăng lên rất nhiều, chỉ cần không gặp phải cung thủ, một võ si bình thường tinh thông kỵ thuật liền có thể địch trăm người.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!