"Linh Quy Thổ Tức pháp, đây là một loại công phu thổ nạp cao thâm của đạo gia, nội luyện có thể kéo dài thể lực, công phu thổ nạp của đạo môn so với công phu thổ nạp phật môn của Đại Thiện tự thì còn cao thâm hơn nhiều.
Điều này hắn đã từng đọc qua trong Vũ kinh nên hẳn có thể tin được. Nhưng hai bộ công phu luyện gân cốt da thịt là Ngưu Ma Đại Lực quyền và Hổ Ma Luyện Cốt quyền của Đại Thiện tự so với đại đa số công phu quyền pháp khác của đạo gia thì cao minh hơn nhiều. Phật võ chú trọng gân cốt, Đạo võ thì chú trọng thổ nạp, song phương đều có sở trường riêng."
Hồng Dịch nhìn xuống quyển Linh Quy Thổ Tức Quyết đặt trên mặt bàn, trong lòng tự nhiên nhớ tơi đạo lý luyện võ.
"Đáng tiếc không biết bí điển võ học tối cao của Đại Thiện tự Hiện Thế Như Lai kinh có hình dáng ra sao."
Hồng Dịch nhớ Di Đà kinh ngẫu nhiên từ trong Vũ kinh mà có được, những tháng trước hắn cũng tìm kĩ trong VŨ kinh một lần nhưng không phát hiện được quyển kinh nào khác.
Hiển nhiên trong bộ Vũ kinh chỉ cất dấu duy nhất một quyển Di Đà kinh, còn về hai quyển Hiện Thế Như Lai kinh, Vị Lại Vô Sinh kinh không biết ở nơi nào.
Vừa cảm thán, vừa đi tới bên cạnh bàn cầm lấy bản Linh Quy Thổ Tức Quyết mở ra xem.
Hai bên đồ hình là những văn tự nhỏ, Hồng Dịch vừa nhìn đã thấy ngay đây là những từ ngữ ưu mỹ, cách dùng từ chuẩn xác, giúp cho người đọc dễ dàng minh bạch ý tứ.
Chín trang cuối ghi lại những phương dược, đều là rửa sạch dạ dày, giết chín loại trùng, phương thuốc bài tiết chất ô uế.
"Đây là một quyển bí tịch khó có thể có được..."
Hồng Dịch lập tức nhìn ra giá trị của bản Linh Quy Thổ Tức Quyết này.
Trong sách đồ hình rất rõ ràng, chỉ bằng vài nét bút phác thảo cũng đã khiến cho hình người trở nên rất sống động, nhìn thấy lục phủ ngũ tạng trên cơ thể người trong tranh, Hồng Dịch tự đối chiếu với tạng phủ trong cơ thể mình, hắn cảm giác dường như thân mình lâm vào kỳ cảnh.
Cho dù là tuyệt thế võ công cao minh đến đâu, khi người viết sách võ thuật nếu dùng từ không chính xác, hình minh họa không rõ ràng, khiến người đọc không nhìn rõ, khi luyện công nhất định sẽ bị tẩu hỏa nhập ma. Như trong Vũ kinh có ghi lại rất nhiều quyền thuật, đều là những văn tự tối nghĩa, hình vẽ sơ sài, căn bản là không thể luyện tập được.
Mà người viết sách dùng văn từ chính xác ưu mỹ, hình vẽ sống động, sẽ giúp cho người luyện đạt thành tựu lớn, đồng thời không luyện sai lệch.
Giá trị của bí tịch quyền pháp được quyết định phần lớn ở những yếu tố như vậy.
"Nhưng bức họa này tuy vẽ hình người rất sống động khiến cho người đọc thân lâm kỳ cảnh, nhưng còn kém Di Đà kinh ngàn vạn lần, không thú vị hàm súc như Di Đà kinh."
Hồng Dịch so sánh một chút giữa bản bí tịch này với sáp đồ(1) văn tự của Di Đà kinh, kể ra cũng tương đối chênh lệch.
"Ồ! Bức tranh này!"
Trong lúc Hồng Dịch mang Di Đà Kinh và quyển Linh Quy Thổ Tức pháp này so sánh với nhau, ánh mắt cũng lướt qua bức họa treo trên tường.
Đây là bức họa vẽ hoa mai.
Băng tuyết ngập trời, một vài đóa hoa mai trong băng tuyết nộ phóng, ngọc cốt băng cơ, sống động khả ái.
Hồng Dịch vừa nhìn thấy hoa mai đứng giữa trời băng đất tuyết, ban đầu cũng không cảm thấy gì, chỉ cảm thấy rất sống động, nhưng càng nhìn càng cảm thấy lạnh, đồng thời dường như ngửi thấy được mùi thơm ngạo ngạt của Ngạo Tuyết.
"Ai có thể vẽ được bức tranh như vậy, khắc họa được thần vận như vậy? Quả thực là tiên phẩm?" Hồng Dịch tiến lên phái trước, nhìn thấy một dòng chữ đề trên đó"Đại Kiền tháng giêng năm bốn mươi, Kiền Đạo Tử tặng Huyền Cơ huynh, Mộng Băng Vân."
"Thì ra đây là bức tranh của họa thánh Kiền Đạo Tử. Huyền Cơ hẳn là phụ thân. Mộng Băng Vân là ai nhỉ? Hình như là một nữ nhân. Bức họa này.... Ngạo nghễ đứng giữa tuyết , ngọc cốt băng cơ, không hổ là bức họa do họa thánh vẽ, tuy nhiên, tinh tế thưởng thức thì vẫn kém Di Đà Kinh."
Không sợ không hiểu được, chỉ sợ không so sánh được.
Hồng Dịch quan sát bức họa, trong lòng nghĩ đến phật tượng trong Di Đà Kinh
Ý cảnh phật tượng trong Di Đà Kinh là: không gian lớn, vô biên vô hạn, ta ngồi, vĩnh viễn bất động, ngồi nhìn trăm nghìn kiếp trong nháy mắt trôi qua, tất cả mọi thứ đều là hư vô.
Đem điều này so sánh với bức họa của họa thánh, liền cảm ngộ ra một ít chân ý, đối với những phật lý ẩn chứa trên bức họa trong quyển kinh càng lãnh ngộ sâu sắc hơn.
Một loại cảm ngộ hiện ra, khiến trong lòng Hồng Dịch có cảm giác nhộn nhạo khó có thể dùng từ ngữ diễn tả.
Thiện(2) là tâm ấn, đạo là tâm truyền, thần hồn là tâm niệm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!