"Đúng rồi, phụ thân đại nhân, hài nhi xem ra Hồng Dịch không giống như dạng thư sinh trói gà không chặt, mà là kẻ có võ công trong người, hơn nữa cơ nhục toàn thân nó sung mãn, từng tấc từng tấc kết lại rắn chắc, nội công có chút nền tảng, công phu như vậy không phải mỗi ngày bắn hai mũi tên, khai cung một hai cái là luyện được, nhất định phải là một loại quyền pháp cao thâm, không biết rốt cuộc ai dạy cho nó?"
Hồng Hi đột nhiên nói, hắn khi nãy chỉ liếc mắt nhìn qua Hồng Dịch liền nhận ra phần lớn nội tình bên trong cơ thể Hồng Dịch, quả là nhãn lực phi phàm.
"Ngươi có thể nhìn ra được, vi phụ tất nhiên cũng nhìn ra được, ta biết, mẹ của ngươi phái người đến quân doanh tìm ngươi, phải chăng là vì chuyện của Hồng Dịch?" Hồng Huyền Cơ nhìn Hồng Hi nói.
"Vâng, không dám giấu diếm phụ thân đại nhân, mẫu thân đêm đó có phái Tằng ma ma đến doanh trại tìm hài nhi, nhưng Tằng ma ma bị trúng gió mà chết, phụ thân cũng biết Tằng ma ma là một lão nhân đến từ phủ đệ của mẫu thân, một thân võ công cực cao, tại sao có thể trúng gió mà chết được? Chuyện này hài nhi nghĩ phải điều tra triệt để."
"Điều tra cái gì?" Hồng Huyền Cơ vuốt vuốt khối chặn giấy bạch ngọc kỳ lân để trên bàn, chậm rãi nói: "Chuyện trong nhà, ngươi không cần lo lắng, tất cả ta đều có chủ trương. Còn nữa, ngươi thân là đại tướng triều đình, phải có phong độ của một đại tướng triều đình, không nên vì chuyện trong nhà mà động binh đao, cứ làm cho tốt trách nhiệm của ngươi đi, vì triều đình phục vụ, đó mới là điều trọng yếu, không nên phân tâm chuyện khác."
"Chỉ là...." Hồng Hi ngập ngừng nói.
"Hả? Chỉ là cái gì? Ngươi chẳng lẽ đi tìm Hồng Dịch? Muốn tra ra nhân vật đứng sau nó? Ngươi thân là đại tướng triều đình lại đi khi nhục huynh đệ? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài, con đường thăng tiến sau này của ngươi sẽ có vết đen đấy. Ngươi trong lòng tự ngẫm nghĩ lại đi." Hồng Huyền Cơ hơi to giọng một chút.
"Phụ thân giáo huấn đúng." Hồng Hi vội vàng nói.
Khi nhục huynh đệ, trong kỷ cương phép tắc cũng giống như bất hiếu, đều bị người đời lên án, điều này đối với con đường thăng tiến của Hồng Hi rất bất lợi, sau này sẽ có người chỉ trích hắn là kẻ thiếu đạo đức.
Hồng Huyền Cơ nói điều này ra, Hồng Hi trong lòng cũng hiểu là phụ thân suy nghĩ sâu xa cũng là vì hắn.
"Được rồi, ngươi trở về doanh trại đi, luyện binh cho tốt, có lẽ không lâu nữa sẽ xảy ra một tràng đánh đấm ác liệt, đến lúc đó ngươi vì triều đình lập công, là cơ hội tốt để thăng tiến, cũng là cơ hội bịt mồm những kẻ phản đối ngươi, sau này nếu mẹ của ngươi phái người đến tìm ngươi, ngươi phải trả lời rằng, phụ thân là gia chủ của gia đình này, tất cả đều phải do người làm chủ. Có biết không?
Hồng Huyền Cơ lại nói.
"Hài nhi hiểu."
Hồng Hi đè tay lên bối đao bên hông, lùi thân đi ra ngoài.
"Lão Ngô, ngươi đi nói với Hồng Dịch, phải cẩn thận tuân theo ý chỉ của Nguyên Phi nương nương, đọc sách tập võ, không được phụ lòng ân tứ của nương nương. Hơn nữa về chuyện tập võ của nó, có thể cho nó đi theo Hồng Tuyết Kiều tập luyện. Ngoài ra nói với Triệu phu nhân một tiếng, tăng cho Hồng Dịch mỗi tháng thêm mười lăm lượng bạc."
Chờ Hồng Hi đi ra ngoài, Hồng Huyền Cơ hướng ra ngoài phân phó một tiếng.
Ngô quản gia sau khi vâng một tiếng liền rời đi.
Cả thư phòng nhất thời yên tĩnh trở lại, tĩnh lặng không một tiếng động.
Hồng Huyền Cơ ngồi bất động, sau đó xoay người lại, nhìn bức tranh băng tuyết hoa mai treo trên vách tường, cau mày, tự nhủ: "Băng Vân, nàng thật khờ dại, lịch sử các triều đại, mỗi lần thay vua đổi triều, có lần nào không phải là máu chảy thành sông, xương chất thành núi? Thắng thì làm vương hầu, thua lại làm thảo khấu, điều ta muốn làm chẳng qua chỉ là cố hết sức để giữ ổn định triều cục mà thôi.
Hiện tại Đại Kiền vương triều ta đang ở thời cực thịnh, thế nhưng cũng là ca ca nàng thi giải chuyển thế, nếu hắn muốn nhắc lại chuyện xưa, xem trọng chuyện xưa, nhất định sẽ làm loạn triều cục, năm đó hắn từ công thần của hoàng thượng, bản thân lại gây nguy hại cho bách tinh, khiến giang sơn xã tắc, thiên hạ an định không lúc nào yên ổn . Nếu như ca ca nàng vẫn khăng khăng cố chấp làm theo ý mình, thì cũng không thể trách ta vô tình được."
Tự lẩm bẩm một lúc lâu, sau đó hắn đột nhiên đứng dậy, giật bức họa xuống, rồi vứt vào một chiếc chậu nhỏ dưới chân bàn, sau đó châm lửa đốt.
Trong chốc lát, lửa trong chậu bùng lên, chỉ một lúc sau bức tranh cháy rụi, chỉ còn một chút khói bốc lên.
Giá!
Hai thớt ngựa giống như hai đám mây lửa chạy song song nhau, phi nhanh như điện chớp trên con đường không bóng người qua lại dưới chân núi.
Người cưỡi ngựa là Hồng Dịch, còn có Hồng Tuyết Kiều, hai người giống như đang thi tài kỵ thuật.
Hồng Dịch phóng lên trước, vượt qua mặt Hồng Tuyết Kiều tầm ba, bốn bộ. Mặc cho con ngựa đang chạy như điên dưới sự thúc giục của Hồng Tuyết Kiều thế nhưng không cách nào vượt lên trước được, thậm chí là một đoạn nhỏ.
Tuy cùng là Hỏa La mã, nhưng Truy Điện dưới thân Hồng Dịch rõ ràng là thể lực và tốc độ hơn hẳn một bậc.
"Hừ!"
Hồng Tuyết Kiều thấy không đuổi kịp, đột nhiên hai chân kẹp mạnh ở dưới, Hỏa La mã bên dưới tựa hồ hiểu được ý chủ nhân, chân sau phát lực, chồm về phía trước. Hồng Tuyết Kiều mượn sức mạnh cường đại này, thân thể như đại điểu, từ trên thân ngựa nhảy vọt lên cao, phóng mạnh về phía trước.
Hồng Dịch chỉ cảm thấy sau lưng bỗng tối sầm lại, giống như bị mây đen bao phủ, quay mạnh đầu lại liền thấy Hồng Tuyết Kiều lại có thể lăng không nhảy vọt lên cao, phóng tới phía sau hắn, hai tay vung ra ôm chặt lấy người hắn, muốn đem mình quẳng xuống ngựa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!