Năm đầu tiên của vương triều Đại Kiền trong vòng sáu mươi năm cũng đến.
Lễ hội đêm trong Ngọc kinh thành cũng bắt đầu, tiếng pháo nổ vang lên liên miên khắp nơi, mãi cho đến hừng đông cũng không ngừng lại.
Khắp nơi trên đường phố giăng đèn kết hoa, múa đèn rồng, ca hát, mua bán ăn chơi, từ những gia đình bình dân đến thương nhân, sĩ tử đều tràn ra đường, vừa là để tham gia náo nhiệt, vừa là để khánh chúc quốc gia vừa trọn một giáp đóng đô.
Trên ngũ phượng lâu trong hoàng cung, hoàng đế cùng hoàng hậu mang theo các phi tử và hoàng tử đến ngắm khung cảnh kinh thành tràn ngập ánh đèn.
Pháo hoa bay đầy trời, tựa như muốn chứng tỏ rằng hoàng triều Đại Kiền đang đạt đỉnh cao của sự hưng thịnh.
Ngọc kinh thành là thành lớn đệ nhất thiên hạ, lễ mừng năm mới ở đây khác hẳn so với những nơi khác, đặc biệt náo nhiệt. Từ đêm giao thừa đến ngày mười lăm, hàng đêm đều rước đèn rồng, pháo hoa, đủ khiến cho các đặc phái viên nước ngoài cảm thấy được Thiên triều thượng bang đang đạt thời kì vô cùng phồn hoa cường thịnh.
Trong đêm lễ hội này, người người chìm đắm trong hưng phấn. Bình dân có lễ mừng năm mới kiểu bình dân, náo nhiệt đi khắp đường phố, còn những gia đình nhà giàu có cách đón giao thừa khác, họ tập trung cùng một chỗ đón giao thừa, đốt thú thán thượng hạng, trên bàn đặt trà bánh để ăn.
Trong phủ Võ Ôn Hầu cũng rất náo nhiệt.
Nhưng hôm này Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ không có trong phủ đệ, mà được hoàng đế triệu gọi, cùng thưởng cảnh đêm trên Ngũ Phượng lầu. Đây là một loại vinh dự vô cùng lớn.
Gia chủ không có mặt, các đại phòng cũng không cùng nhau tụ tập một chỗ đón giao thừa mà tự tách nhau ra, đại phòng ở chính phủ là một nhóm, nhị phòng ở Vân Đình trai là nhóm thứ hai, tam phòng Lan Đình trai là một nhóm khác.
Nhưng những chuyện này đối với Hồng Dịch chả có gì liên quan cả, bên ngoài náo nhiệt phô thiên cái địa tương phản với vẻ cô đơn quạnh quẽ nơi sân nhỏ của hắn.
Không biết vì sao, bên ngoài càng náo nhiệt, trong lòng hắn càng trở nên yên tĩnh xa xăm.
Hắn khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt khẽ nhắm chặt, toàn thân bất động, tựa hồ tiến nhập trạng thái yên tĩnh.
Thật ra hắn âm thầm vận dụng ý niệm trong đầu, mang tinh thần vận chuyển đến hai mắt, sau đó mở đôi mắt ra, nhìn thấy một con rận đang bò trên lưỡi dây câu đặt trên bàn cạnh cửa sổ.
Đây là một con rận sống, đang đung đưa trong không khí, hơn nữa thân hình nó còn nhỏ hơn so với hạt gạo, ngọn đèn hôn ám, kể cả là người có nhãn lực cao minh cũng không khó rõ được.
Nhưng khi Hồng Dịch nhìn thấy, hắn thấy dường như con rận to bằng nắm tay, thấy cả rõ cả vỏ giáp trên người nó, thậm chí còn thấy cả sáu chân của nó nhún nhún, mang thân thể của nó bắn mạnh lên.
Lúc thấy rõ con rận, Hồng Dịch từ trên giường bật mạnh dậy, nắm cây cung bên cạnh, vươn lấy mũi tên gỗ, kéo Mộc Ngưu cung Tàm ti cung thành hình mãn nguyệt, băng một tiếng, bắn thẳng ra ngoài.
Răng rắc!
Mũi tên cắm thẳng lên con rận, găm thẳng con rận lên trên miếng gỗ vuông.
Hồng Dịch đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, rút tên ra, phát hiện ra con rận bị cắm sâu vào miếng gỗ vuông, bị bắn chết từ lâu.
"Tuy chỉ là trong vòng mười bước nhưng điều này chứng tỏ ta cũng đạt thành tựu. Mấy ngày nay luyện tập cũng không phải bõ công."
Sau khi bắn ra một tên, Hồng Dịch mang cung đặt trên hai đầu gối, thầm vận chuyển tinh thần, đợi tinh thần khí lực sung mãn, lại nhấc cung đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, không lắp tên, chỉ là khai cung bắn vào hư không.
"Tả hữu khai cung!"
Những ngôi sao giữa hư không, ba lần khai cung liên tiếp, âm thanh dây cung vang lên, Hồng Dịch xoay một vòng lớn, đem cung chuyển sang tay phải, lấy tay trái kéo dây cung, bắn tên lên hư không.
Trong lúc bắn lên hư không, Hồng Dịch lại xoay một vòng lớn nữa, cung chuyển sang tay trái, tay phải kéo dây cung, bắn vào hư không bên phải.
Liên tiếp bắn, dây cung bạo hưởng, không khí vang lên những tiếng xé gió tựa như có thể cắt đứt được kim loại. Toàn thân Hồng Dịch toàn thân ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại, gân xanh nổi lên khắp tay, những đại khối nhục cũng lộ ra dồn nén liên tục.
Thế nhưng Hồng Dịch vẫn vận động liên tục không ngừng, vặn mạnh eo lưng, lưỡi uốn mạnh một cái, hét to một tiếng, trên dưới, trái phải, bốn phương tám hướng mở mạnh cung , hai tay mở ra thật lớn dùng hết sức mang thân cung gỗ kéo ra kêu răng rắc, tựa hồ chất gỗ như bị sấy khô đến nứt ra.
Phanh! Răng rắc!
Liên tiếp khai cung hư xạ, chuôi cung ngày cuối cùng cũng không chịu nổi sức kéo của Hồng Dịch, thoáng chốc dây cung bị đứt, thân cung cũng bị gãy.
Rất nhanh trong lúc khai cung, chuôi Mộc Ngưu giác đính tàm ti cung này bị kéo đến nứt gãy ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!