Chương 20: Thương thần.

"Thích khách đã bị bản Hầu giết chết, lui hết ra đi, không nên làm to chuyện tránh kinh động gia quyến, mang thi thể chôn sâu vào. Kính nỗ vệ, mạch đao vệ cũng lui ra."

Dưới ánh đuốc, Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ ra lệnh cho đám hộ vệ, khuôn mặt loé lên vẻ bất định.

Trên mặt đất là hai đạo sĩ bị trường kiếm đâm xuyên qua ngực mà chết.

Đứng sau Hồng Huyền Cơ là một hàng đao thủ bữu hãn toả ra hàn khí lạnh thấu xương, trường đao xuất khỏi vỏ, thân mặc trọng giáp, hiên ngang uy vũ, hơi thở nhẹ nhàng.

Đây là hộ vệ tinh nhuệ trong Hầu phủ, Mạch đao vệ!

Trong tay bọn họ là bách luyện tinh cương trường đao, bề rộng chỉ tầm bốn đốt ngón tay, dài xấp xỉ nhau, người người đứng sát nhau, hung hãn tựa như có thể mang cả người lẫn ngựa chém thành hai nửa.

Đó là sự đặc biệt của Mạch đao, khi Hồng Huyền Cơ còn trẻ, đã từng mang theo tám trăm Mạch đao binh làm bộ binh, tiến đánh một nghìn hắc giáp tinh kỵ của Vân Mông đế quốc, tạo nên một thần thoại lấy bộ phá kỵ.

Hiện tại Mạch đao vệ trong phủ đệ tuy rằng chỉ có ba mươi người, nhưng mỗi người đều là tinh nhuệ trong Mạch đao binh, là thân binh tuỳ thân của Hồng Huyền Cơ.

Mạch đao vệ tuỳ ý chọn một người đều là võ sư tay không địch mười người.

Huống chi là lúc bọn họ toàn thân mặc trọng giáp, tay cầm mạch đao?

Như vậy chẳng khác nào võ sư chiến sĩ trong núi thây biển máu, dễ dàng địch ngàn quân, quỷ thần cũng không thể đến gần.

Càng đáng sợ hơn chính là bốn phía xung quanh rải rác ba mươi, bốn mươi hộ vệ tay cầm kính nổ, mũi tên kéo căng tựa như trăng tròn, cảnh giác nhắm xung quanh, bất cứ lúc nào cũng có thể phóng ra.

Đó chính là Kính nỗ vệ của Hầu phủ.

Trong tay họ là máy bắn nỏ, màu đỏ sậm, trên thân nỏ có khắc độ nhắm.

Dây nỗ được kéo căng tràn đầy sức mạnh, chỉ cần nhìn qua một cái cũng biết rằng những mũi tên này có thể xuyên qua cơ thể.

Đây là Thần tí nỗ mà vương triều đại Kiền đặc chế ra, nặng tam thạch (hay bằng ba trăm cân), đến cả võ sĩ cũng phải lấy chân mới có thể kéo căng dây cung ra được... vậy mà những nỏ thủ này lại có thể lấy tay kéo ra một cách đơn giản.

Thần tí nỗ có thể cách năm mươi bộ xuyên thủng thiết giáp!

Ba mươi tư chiếc nổ cùng bắn một lúc, cho dù là cao thủ võ thuật lợi hại đến đâu, cũng phải nuốt hận mà thôi.

Mạch đao vệ cầm đao hộ vệ bốn phía, kính nỗ vệ cầm căng tiễn sắt rải bốn phía, Hồng Huyền Cơ đứng chính giữa, hoả quang chiếu rọi lên người, đầu đội tử kim quan, tựa như một pho tượng võ học khổng lồ vĩnh viễn không thể bị đánh bại.

"Tắt đuốc đi! Không nên kinh động gia nhân! Mang tử thi đi! Đào hố sâu mà chôn!" Khi Hồng Huyền Cơ lên tiếng, một đầu lĩnh mạch đao vệ giương tay lên.

Keng!

Ba mươi thanh đao vào vỏ chỉ vang lên một âm thanh, chỉnh tề đến đáng sợ.

Đồng thời đuốc tắt hết, chỉ còn ánh sao trăng.

"Hầu gia, mạt tướng đến chậm, thỉnh Hầu gia trách phạt."

Đầu lĩnh mạch đao vệ kia tiến lên, dừng lại trước mặt Hồng Huyền Cơ, sau đó quỳ xuống nói.

Hắn cũng không quỳ hẳn xuống, bởi trên người mặc thiết trọng giáp, không thể thi lễ trọn vẹn. Lãnh cương trọng giáp của vương triều đại Kiền đều rèn từ lãnh thiết mà thành, thiết trọng giáp trụ, nặng một trăm hai mươi cân. Chỉ có võ nghệ cấp bậc đại tướng mới có thể mặc vào mà vẫn hành động như thường.

"Ta mới chỉ cùng thích khách nói hai câu, các người đã mặc y giáp lên người, cầm binh khí trong tay, loạt hành động này, so với lúc trước trong quân đội còn nhanh gấp ba lần, ta làm sao có thể trách phạt các ngươi."

Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ nói, phất tay xuống, "Cởi áo giáp, quay về đi ngủ đi."

"Nhưng Hầu gia, an toàn của ngài...."

"Hiện nay có thể giết được ta, ngoại trừ dương thần thần tiên, chỉ còn có cực hạn võ đạo nhân tiên mà thôi. Đáng tiếc hai loại người này, thiên hạ cũng chả có ai."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!