Chương 19: Huyết khí dương cương.

"Hổ ma luyện cốt quyền? Không phải là tuyệt học luyện cốt của Đại thiện tự đấy sao? Ngay cả Tử Nhạc cũng không có được, do phải tự mày mò luyện tập cốt pháp, vì vậy phải tốn mất ba năm dùng hổ cốt cao để điều dưỡng mới có thể luyện cốt tới cảnh giới cứng như sắt thép đó sao? Tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?"

Thấy trên đất bày ra quyển Hổ ma luyện cốt quyền, Hồng Dịch cảm thấy hơi kinh ngạc, quyển sách này hắn đã nghe Bạch Tử Nhạc nói qua, cũng biết lai lịch và công hiệu của nó, nhưng từ khi hắn lấy được Di đà kinh từ trong Võ kinh, thì đối với kinh thư bí tịch không còn cảm thấy chấn động nhiều nữa.

Điều tối kỵ của kinh thư là phải luyện tập từng bước từng bước một, tuyệt không được luyện tập trong chốc lát mà thành.

"Tử Nhạc dạy ta Ngưu ma đại lực quyền, là công phu luyện nhục, luyện cân, luyện bì mô, nhưng tối đa cũng chỉ đến cảnh giới võ sĩ, nếu muốn tiến thêm một bước nữa, đạt được tới võ sư, thì phải có bí quyết luyện cốt, nếu có thể xem qua bản hổ ma luyện cốt quyền này thì tốt, nhưng hồn nhi của mình không có khả năng chạm vào sách..."

Hồng Dịch đương nhiên biết tầm quan trọng của quyển Hổ ma luyện cốt quyền này, đó chính là pháp quyết hay nhất để một người võ sĩ tiến đến cảnh giới võ sư.

Hây!

Ngay khi Hồng Dịch tiến tới gần bản quyền phổ, Hồng Tuyết Kiều đột nhiên đánh mạnh tới, một quyền tung ra, oanh kích hư không, làm cho không khí xung động mạnh một trận.

"Không hay rồi!"

Hồng Dịch cả kinh, đây không phải là chuyện đùa, cảm giác được cả một luồng sóng khí tức đập vào mặt mình, cả người cảm thấy như đứng gần lò lửa, giống như bị vạn cây kim châm vào, cả người vô cùng khó chịu, thiếu chút nữa hồn nhi tiêu tán.

Trong lúc kịch liệt khó chịu, Hồng Dịch khẽ động ý niệm trong đầu, hồn nhi cuối cùng cũng nhẹ nhàng bay đi.

"Cuối cùng ta rốt cuộc cũng biết thế nào là dương cương khí bức người, huyết khí phương cương, âm quỷ không thể cách nào đến gần được."

Trong lúc lùi lại, thấy Hồng Tuyết Kiều không phát hiện gì, mà chính vừa rồi do hồn nhi của mình đến gần chỗ luyện công của nàng ta, bị huyết khí dương cương cường liệt áp bức không thở nổi.

Âm hồn quỷ vật muốn làm điều mờ ám, chỉ có hai loại người chúng không thể quấy phá được, một là nội tâm ngay thẳng, thấu triệt đạo lý quỷ thần, là người không sợ hãi, thứ hai là người có thân thể cường tráng, huyết khí phương cương.

Hồng Tuyết Kiều chính là loại thứ hai.

Hồng Dịch tuy hiện giờ không phải là quỷ vật nhưng là du hồn thì cũng không khác là mấy.

Đã biết nguyên nhân, Hồng Dịch cũng không tới gần Hồng Tuyết Kiều, mà thong thả phiêu du hai bên trong sân luyện, đem từng quyền từng thế Hồng Tuyết Kiều luyện khắc ghi vào trong đầu.

Nếu là du hồn, không có biện pháp chạm vào sách, nhưng Hồng Dịch có khả năng quan sát Hồng Tuyết Kiều luyện công, so với đọc sách thì còn hiệu quả hơn, đến cấp bậc này chả khác nào được một võ sư truyền dạy quyền pháp.

Nhưng Hồng Tuyết Kiều lập tức thu lại quyển sách, trở về phòng, sau đó Hồng Dịch nghe thấy nàng sai nha hoàn nấu nước tắm.

Hồng Dịch vừa nghe đến đây, hồn nhi lập tức bay khỏi Vân Đinh trai.

"Đúng rồi, phụ thân mình đã về, người là võ thánh, không biết mỗi ngày có luyện công hay không?" Hồng Dịch vừa nghĩ trong đầu, hồn liền hướng trung tâm phủ đệ mà bay đi.

"Đấy là.... huyết khí phương cương thật kinh khủng...."

Vừa bay qua tường, tới gần đại môn trung tâm Hầu phủ, Hồng Dịch thấy được trên đỉnh ốc tựa hồ bốc lên hoả diễm ánh hồng, thật giống như trong Hầu phủ có đám cháy, càng tới gần Hầu phủ huyết khí càng bức người.

"Huyết khí của võ thánh không ngờ lại cường đại đến vậy."

Hồng Dịch nhìn trên đỉnh lầu loáng thoáng ánh hồng quang hỏa diễm, cũng biết đây không thật sự là ánh lửa, mà chính là do hồn nhi cảm nhận được huyết phách dương cương khí cường đại.

Loại huyết khí này đạt tới trình độ phô thiên cái địa, du hồn của Hồng Dịch ngay cả cửa cũng không thể vào được.

Hắn lần thứ hai cảm nhận được phụ thân Võ Ôn Hầu của mình kinh khủng đến cỡ nào, loại cảm giác này so với cảm giác áp bức đến nhũn chân khi gặp lần đầu trong phòng thì càng đáng sợ hơn.

"Vừa mới luyện đến cảnh giới dạ du, căn bản không thể đến gần một huyết khí cường đại như vậy, nên trở về thôi."

Hồn nhi của Hồng Dịch vừa xoay người bay đi, đột nhiên hắn toàn thân cảm thấy lãnh lẽo, một loại cảm giác lạnh giá căm căm nảy lên, giống như bị người khác nhìn chằm chằm vào.

"Cái gì, một du hồn lại dám đến nhìn trộm ta?"

Đúng lúc này, một thanh âm từ bên trong truyền ra, xuyên thẳng vào ý niệm trong đầu Hồng Dịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!