Chương 3: (Vô Đề)

Lạc Táp hoảng sợ, giật mình quay đầu lại, bởi vìcách quá gần, khủy tay cô còn cọ vào vùng bụng rắn chắc của anh, rồi theo phản xạ có điều kiện cô lại lui về phía sau vài bước. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, toàn sắc mặt đều là giận dữ.

Một tay Tưởng Mộ Tranhôm ngực, tay phải lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, nhìn cô với vẻ hài hước, khóe môi cong lên: "Cảnh sát Lạc, tìm tôi có chuyện gì?"

Lạc Táp: "..."

Cô cảm thấy không thể hiểu được: "Tôi tìm anh làm gì?"

"Tìm tôi làm gì?" Tưởng Mộ Tranh gằn từng chữ lặp lại một lần, cười nói: "Cái này thì phải hỏi cô, tôi cũng tò mò, cô đi theo tôi đến đây, khẳng định có không ít lời muốn nói với tôi, đúng không?"

Lạc Táp hơi há mồm, nhưng lại cạn lời. 

Da mặt người này dày đến mức con dao 49m cũng chọc không lủng mất. 

Nhìn thẳng anh vài giây, đột nhiên cô cười lạnh một tiếng, "Anh này, có cần tôi đưa cho anh một cây bút viết tự xóa được không vậy?" Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Tưởng Mộ Tranh: "??"

Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tầm mắt anh vẫn luôn dừng ở khuôn mặt cô.

Anh cười, đột nhiên mang theo giọng điệu không đứng đắn: "Sao vậy? Chẳng lẽ cảnh sát Lạc muốn trao tín vật đính ước cho tôi?"

Lạc Táp nắm chặt cái ly cà phê đã hết, nếu bên trong có cà phê, cô chẳng thể cam đoan là mình sẽ không mất đi lý trí mà trực tiếp hắt cà phê lên cái bản mặt gợi đòn kia.

Cô nỗ lực khống chế cảm xúc của mình: "Đưa anh cây bút viết tự xóa được là muốn để anh cẩn thận xóa xóa mặt mình đấy, đại khái là anh cũng không biết được gương mặt này của anh tràn đầy tự luyến nhỉ."

Tưởng Mộ Tranh không giận mà còn cười: "Nếu tôi ở trong lòng cô tệ đến như thế, vậy sao cô và bạn cô còn không ngừng theo đuổi tôi thế hả? Cảnh sát Lạc, chiêu lạt mềm buộc chặt sử dụng lên người tôi... Không hiệu quả đâu." Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Sắc mặt Lạc Táp khẽ thay đổi, chớp chớp mắt.

Cô và Chu Nghiên theo đuổi anh không ngừng hồi nào vậy?

Tưởng Mộ Tranh nhìn đồng hồ, còn phải tranh thủ thời gian, anh không có rảnh rỗi để cùng cô vòng vo, đơn giản nói thẳng: "Bắt đầu là chụp lén, sau đó lại lấy cớ di chuyển xe để tiếp cận."

Nếu cô muốn di chuyển xe, vậy anh thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô di chuyển, nhưng cô vẫn chưa ngừng lại.

Lạc Táp: "..."

Cố ý tiếp cận anh ta?!

Di chuyển xe là anh ta bố thí?

Đúng là gặp được tên vô lại! 

Tưởng Mộ Tranh nhìn sắc mặt cô thay đổi một cách ngoạn mục, nhưng anh lại không hề có niềm vui sau khi vạch trần cô. 

Lạc Táp hít một hơi thật dài, lạnh lùng trào phúng: "Vậy tôi đây thật đúng là phải thể hiện lòng biết ơn anh một cách đàng hoàng mới được, cảm ơn anh cho tôi cái cơ hội di chuyển xe ngàn năm có một này, cảm động đến rơi nước mắt!"

Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: "Không cần khách khí."

Trong giây lát, anh lại nói: "Cô đi di chuyển xe, bạn cô cũng không nhàn rỗi, từ lầu chín đột nhiên đổi thành đến lầu tám theo dõi, sau khi tiến vào luôn che che giấu giấu, nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của tôi."

Cố ý dừng hai giây: "Cảnh sát Lạc, tôi chỉ là ngừng xe bất hợp pháp mà thôi, cô đây là chuẩn bị tóm được tôi không buông, muốn kết án tôi vô thời hạn?"

Lạc Táp hết sức kinh ngạc, mãi sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.

Cô có lòng tốt nhắc nhở anh ta đừng chiếm dụng lối thoát hiểm, bây giờ ngược lại bị anh ta trả đũa, cảm thấy là cô tiếp cận, luôn quấn lấy anh ta?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!