Chương 25: (Vô Đề)

Lạc Táp trở về phòng của mình, chỉ để lại y tá và Tưởng Mộ Tranh hai mặt nhìn nhau.

Y tá nghe thấy được mùi khói súng, nghiêng đầu làm bộ như nhìn ra ngoài cửa sổ, chờ Tưởng Mộ Tranh bảo cô đến bôi thuốc cho anh.

Lúc đầu cô cho rằng cô đến đây để đổi thuốc cho cô Lạc, kết quả trên đường đi cô Lạc mới nói sơ tình huống cho cô nghe. Nói trong phòng có một anh chàng thích làm ra vẻ, nhờ cô nghĩ biện pháp giúp đỡ. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Còn đặc biệt cám ơn cô. 

Tất nhiên cô có biện pháp đối phó với bệnh nhân khó chiều, nên lập tức đồng ý. 

Tưởng Mộ Tranh nhìn cửa phòng Lạc Táp, nhìn nhìn lại y tá, ho nhẹ hai tiếng: "Giữa trưa mà các cô không nghỉ ngơi sao?"

Y tá quay đầu lại, nghiêm túc trả lời: "Giữa trưa là tôi trực."

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Anh liếm liếm hàm răng, bất lực nhìn tuýp thuốc trị phỏng đang nằm an tĩnh trên bàn trà.

Giang Đông Đình thật đúng là được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chuyện đơn giản như vậy còn có thể để xảy ra sự cố, bị Chu Tuyền đá là đáng. 

Nói vói y tá: "Cô về đi."

Y tá nghĩ đã đồng ý với cô Lạc rồi, nếu không làm tốt công việc thì chẳng khác nào nuốt lời.

Cô làm bộ như rất khó xử mà nói: "Vừa rồi cô Lạc nói với tôi, nếu tôi không đổi thuốc cho tốt thì cô ấy sẽ khiếu nại."

Y tá lại cố ý cường điệu: "Cô Lạc nói sẽ khiếu nại với ông chủ của chúng tôi, hiện tại tìm một việc làm ổn định chẳng dễ dàng gì."

Ngụ ý, công việc của tôi khó mà giữ được, nếu bị sa thải thì tôi sẽ phải húp cháo mất, anh xem mà làm đi.

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Thế là phải phân tích thiệt hơn cho cô nghe, nói anh là bạn thân với Giang Đông Đình, cô sẽ không bị mất chén cơm đâu.

Y tá chớp chớp mắt: "Giang Đông Đình là ai?"

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Một cú đấm vào bông.

Tuy Giang Đông Đình là cổ đông lớn, nhưng chưa bao giờ quản công việc cụ thể, thỉnh thoảng mới đến câu lạc bộ một lần. Lần này ở lại đây là bởi vì chuyện của Chu Tuyền.

Nhân viên bình thường không biết cổ đông của công ty cũng là chuyện dễ hiểu.

Tưởng Mộ Tranh chỉ có thể hạ lệnh đuổi khách, nói mình muốn nghỉ ngơi, không cần đổi thuốc nữa. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Cô y tá nhỏ bé tỏ vẻ hiểu rồi, nhưng cô lại nói: "Tôi đi chào cô Lạc đã, trước đó cô ấy có dặn khi rời đi thì nói một tiếng với cô ấy."

Tưởng Mộ Tranh làm cử chỉ xin mời, anh xoay người trở về phòng ngủ của mình.

Vài phút sau, anh nghe được tiếng cửa ngoài đóng lại, hẳn là y tá đã rời đi.

Anh nhắn tin cho Lạc Táp: [ Nếu em cảm thấy phiền phức thì có thể nói thẳng với anh chứ đừng tìm đại một người đến đây. ]

Lạc Táp: [ Cô ấy không phải người tìm đại, là y tá đó. Yên tâm, ở trong mắt cô ấy anh chỉ là bệnh nhân bình thường, không phải đàn ông. ]

Tưởng Mộ Tranh: "..."

Sao bốn chữ cuối kia lại chói mắt quá vậy?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!