Chương 11: (Vô Đề)

Lạc Táp thật sự không muốn nhắc tới Tưởng Mộ Tranh, nghĩ đến còn đang thiếu anh ta một trăm bảy mươi đồng chưa trả được, tự nhiên cô thấy buồn bực.

Quay sang nhìn Chu Nghiên: "Chuẩn bị ăn cơm rồi, chúng ta có thể nói gì đó vui vẻ hơn được không?" Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Chu Nghiên cười: "Cái này có thể, vậy tâm sự về Phó cục trưởng Phó Duyên Bác của chúng ta, lúc ăn cơm bàn về trai đẹp, ngon miệng."

Lạc Táp: "..."

Ăn xong cơm trưa, ghé vào trên bàn nghỉ ngơi trong chốc lát, các cô lại tiếp tục ra đường xử lý người đi bộ và xe không động cơ vượt đèn đỏ. 

Tình trạng buổi chiều cũng chẳng khá hơn buổi sáng bao nhiêu, rất nhiều người không muốn nộp tiền phạt, cũng có người làm ầm ĩ. Bọn họ đều khàn cả giọng, vẫn có người không hiểu, không chịu phối hợp. Thậm chí còn có người nằm xuống đất, nói bọn họ đánh người...

Bận rộn một ngày, buổi tối về đến nhà đã gần 8 giờ, Lạc Táp kiệt sức, uống bình sữa chua, ăn chút trái cây rồi tắm rửa, đi ngủ.

Khi nằm ở trên giường, Lạc Táp đột nhiên nghĩ đến tiền còn thiếu Tưởng Mộ Tranh.

Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định sẽ chủ động thêm WeChat của anh, gửi qua cho anh một bao lì xì, rồi sau đó hủy kết bạn. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Thông qua số điện thoại tra ra được WeChat của anh, Lạc Táp do dự vài giây mới ấn kết bạn, ghi chú: Lạc Táp, gửi đi, sau đó an tĩnh chờ anh chấp nhận.

Vài phút sau, di động của Lạc Táp có tin nhắn đến, tên bỉ ổi ngu ngốc: [Gọi điện thoại cho tôi. ]

Lạc Táp: [?? ]

Tên bỉ ổi ngu ngốc:[Xác nhận một chút xem có phải đúng là chính cô thêm WeChat của tôi hay không. ]

Lạc Táp: "..."

Đại khái là ban ngày bị cô chọc giận, trong lòng không thoải mái nên hoạnh họe cô.

Cô mặc kệ, trực tiếp ấn khóa di động, ném qua một bên.

Tắt đèn, đi ngủ.

Tưởng Mộ Tranh đang dựa vào bên cạnh cửa sổ phòng làm việc hút thuốc, di động mãi không có động tĩnh, anh cau mày, a, còn làm giá. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://. facebook. com/sac. camthanh

Cơn gió cuối thu lành lạnh phả vào mặt cực kỳ thoải mái.

Tưởng Mộ Tranh tựa vào lan can, nhìn bóng đêm trong khu dân cư.

Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, ngay cả lùm cây trong khu dân cư cũng trở nên khá nghệ thuật, vậy mà trước kia anh không phát hiện ra.

Hút xong một điếu thuốc, Lạc Táp vẫn chưa gọi qua đây.

Tưởng Mộ Tranh nhìn chằm chằm di động mấy giây, cười khẽ, anh chấp nhặt với một cô gái làm cái gì cơ chứ, huống hồ còn là một cô nàng ngực to ngốc nghếch, tóc dài kiến thức ngắn.

Anh ga lăng mà chủ động gọi điện thoại cho cô, tai nghe truyền đến tiếng vang thanh thúy " títttt

-- títttt

-- títttt ".

Một giây.

Hai giây.

Mười giây.

Ba mươi giây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!