Sau khi Tưởng Mộ Tranh kịp phản ứng lại thì nghiến răng nghiến lợi: "Lạc Táp, đây là cô quan báo tư thù!"
Lạc Táp ngước mắt: "Vừa rồi chắc trong lòng anh còn đang cười nhạo tôi, nói tôi lấy việc công làm việc tư nhỉ!"
Tưởng Mộ Tranh: "..."
Cách đó mấy mét, Tưởng Mộ Thừa vẫn luôn đứng hóng chuyện.
Tưởng Mộ Tranh đưa tay chống nạnh, dùng sức hít một hơi: "Tôi nộp tiền phạt, cô không có quyền ép buộc tôi lựa chọn cái gì cả!"
Lạc Táp quét mắt liếc anh một cái, không rảnh dông dài với anh: "Tiền phạt 10 nhân dân tệ!"
Tưởng Mộ Thừa còn đang vội nên bước nhanh lại đây, ra hiệu với Tưởng Mộ Tranh: "Nộp luôn tiền phạt của anh đi, 20."
Tưởng Mộ Tranh lấy ví tiền ra, giọng điệu lười nhác: "Đến công ty thì bảo thư ký mang tiền qua trả lại em, dạo này đang khá nghèo."
Lạc Táp: "..."
Cô đang viết hóa đơn phạt cho Tưởng Mộ Tranh, nghe được bọn họ nói chuyện thì tay cô dừng một chút, bỗng chốc ngẩng đầu.
Giống như có cảm giác, tầm mắt của hai người bọn họ cũng đúng lúc nhìn lại đây. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, đều im lặng không lên tiếng, không khí cực kì quái dị.
Lạc Táp hơi hơi cắn môi, Tưởng Mộ Thừa? Tưởng Mộ Tranh? Xem ra là anh em.
Vừa rồi Tưởng Mộ Thừa mượn di động của cô gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Tranh, vậy là cái biệt danh "tên bỉ ổi ngu ngốc" mà cô đặt cho Tưởng Mộ Tranh đã bị Tưởng Mộ Thừa thấy được...
Anh ta sẽ không nhiều chuyện mà đi kể với Tưởng Mộ Tranh loại chuyện như này đấy chứ?
Cô dừng suy nghĩ phiền loạn trong đầu lại, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục viết hóa đơn phạt.
Tưởng Mộ Thừa còn có việc gấp, "Ở công ty còn có việc, anh đi trước đây, córảnh thì ghé qua nhà bọn anh ăn cơm."
Tưởng Mộ Tranh: " Ừ, đi từ từ thôi."
Nói rồi, anh lấy mấy tờ tiền mặt trong ví da ra nhét vào túi Tưởng Mộ Thừa: "Đến ngã tư tiếp theo nếu anh lại vượt đèn đỏ thì không cần gọi điện thoại cho em nữa."
Tưởng Mộ Thừa: "..."
Không rảnh mà dông dài, anh lên xe điện rời đi.
Lạc Táp viết xong hai tờ hóa đơn, xé ra đưa anh: "Tổng cộng 30."
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay tiếp nhận, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, anh rũ mắt, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người lại dây dưa với nhau, ánh mắt anh thâm thúy, còn cô thì lại lạnh băng.
Nháy mắt Lạc Táp chuyển tầm nhìn, không kiên nhẫn: "Nhanh nộp tiền phạt, tôi rất bận."
Tưởng Mộ Tranh quét mắt liếc cô một cái, không nhanh không chậm rút ra hai tờ một trăm từ trong ví, đưa tới trước mặt cô: "Tách tiền phạt ra thối giùm tôi."
Lạc Táp: "..."
Tổng cộng 30 đồng, còn muốn tách ra thối lại?
Có một khoảnh khắc, cô không nhịn nổi muốn chửianh một câu, nhưng dưới đáy lòng tự nhủ bản thân phải hít thở đều, bình ổn cảm xúc.
Cũng không muốn nói nhảm thêm với anh, Lạc Táp đếm đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 đồng, đúng lúc cô quét mắt thấy được trong ví tiền anh có 50 đồng.
Cô thương lượng với anh: "Tiền lẻ chỗ tôi không đủ, anh đưa tôi tờ 50 đồng kia đi."
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, cười như không cười mà nói: "Cảnh sát Lạc, ngại quá, tờ 50 đồng kia tôi muốn cất giữ lại, không thể đưa cô."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!