Chương 69: Ngoại truyện 3: Ngây thơ tan vỡ kí phần 3 (*)

EDITOR: LAM

(*) Bản ghi chép lại quá trình thiết lập ngây thơ bị phá vỡ.

Mặc dù là cuối tuần nhưng Phí Tân lại có chút chuyện cần phải quay trở về trường học. Sau khi đứng dậy, hắn mặc áo khoác chuẩn bị rời đi, Du Trọng Hạ tẻ nhạt ngồi ở trên giường giương mắt nhìn hắn, hắn cũng thông qua chiếc gương soi toàn thân ở phía lối đi để nhìn lại cậu chàng, ánh sáng bên ngoài khung cửa sổ hắt ngược vào trong khiến cho bóng dáng của em ấy có đôi chút cô đơn.

Phí Tân nói, "Hay là em đi theo anh tới trường học? Rồi em tìm một phòng tự học nào đó ngồi bấm điện thoại hoặc kiếm vài cuốn sách để xem, đợi anh xong việc thì tụi mình đi ăn cơm."

Du Trọng Hạ mủi lòng muốn đi nhưng nghĩ tới nghĩ lui cậu vẫn lên tiếng từ chối, "Không đi, em không có khí chất của người học giỏi, em mà trà trộn vào trường anh kiểu nào cũng sẽ bị người cười chê."

Phí Tân biết chuyện mà cậu chàng để ý không phải là vấn đề học giỏi hay không học giỏi, chỉ là em ấy không thích ở một mình trong một không gian xa lạ, em ấy sợ sự rụt rè sẽ làm ảnh hưởng tới khí chất ngông nghênh của mình.

Song, Phí Tân cũng không muốn vạch trần điểm yếu của Du Trọng Hạ, hắn nói, "Sẽ không có ai chê cười em đâu, vậy em tính làm gì sau khi anh đi?"

Du Trọng Hạ, "Em muốn ngủ thêm một lát, em có hơi choáng váng."

Phí Tân, "Vừa tỉnh ngủ là đã chơi game rồi, em không choáng thì ai choáng."

Du Trọng Hạ, "Liên quan quái gì tới game? Một giọt t*ng trùng bằng mười giọt máu, em đây là bị thiếu máu đó, anh nói thử coi nên trách ai? Anh khiến em phải bắn tới ba, bốn lần trong một đêm."

Phí Tân bật cười, "Trách anh, là anh không đúng, lần sau còn dám."

Du Trọng Hạ ôm ngực rồi dùng giọng điệu hệt như phim lồng tiếng để nói, "Ôi anh yêu, đừng khoe nụ cười quyến rũ chết tiệt ấy của anh ra nữa, em sẽ lại đổ máu mất thôi."

Phí Tân, "Em không hề thiếu máu, em là đang ba hoa. Anh đi đây."

Du Trọng Hạ vẫy tay theo kiểu mèo chiêu tài, "Bye bye."

Phí Tân vươn tay muốn mở cửa nhưng lại dừng, hắn quay đầu lại rồi hỏi, "Anh muốn hôn một cái trước khi đi, có được không?"

Du Trọng Hạ, "Được chứ, đến đây."

Hôn xong, Phí Tân rời đi.

Du Trọng Hạ gối đầu nằm ngủ trong chốc lát, cậu bị nụ hôn vừa rồi kích thích đến mức nằm mơ mà mồ hôi cứ túa ra nhễ nhại. Cậu là tuýp người rất hay nằm mộng, trước khi đi ngủ mà ăn gà (1) thì trong mộng kiểu nào cũng mơ thấy mình nhảy dù đoạt vật phẩm, xem phim thì sẽ nằm mộng mình trở thành đồng đội hoặc kẻ thù của nhân vật chính.

Trong giấc mơ lần này, cậu và Phí Tân vừa là người yêu vừa là bạn học, cả hai đang tham gia lớp tự học cùng với nhau. Đây là một giấc mộng huyền ảo có sự giao thoa giữa hai nền văn hóa Trung Quốc và phương Tây, nguyên thân của Phí Tân vốn là một chàng thiên sứ với đôi cánh màu trắng, ảnh lúc nào cũng nở nụ cười tươi tắn quyến rũ trước mặt cậu nhưng khi cậu đưa ra yêu cầu muốn hôn trộm sau lưng giáo viên thì thiên sứ Phí thánh khiết lại từ chối cậu.

Câu chuyện tình yêu này quả thực quá quạnh quẽ.

Sau khi kết thúc lớp tự học, Du Trọng Hạ một mình trở về kí túc xá, kết cấu của kí túc xá không khác biệt gì lắm so với chỗ ở hiện tại của cậu ở trường tập huấn, cũng là giường tầng, cũng là một phòng sáu người, đối diện cửa sổ lúc này là bầu trời chạng vạng trong giấc mơ, ánh hoàng hôn màu cam chiếu vào ô song cửa. Kí túc xá không một bóng người, Du Trọng Hạ ngả người nằm trên chiếc giường tầng dưới gần phía cửa sổ sau đó chậm rãi chìm vào giấc ngủ, mãi đến khi nghe thấy có tiếng chân người bước vào, cậu mới mở mắt ra, người tới là một Phí Tân toàn thân đen tuyền với đôi cánh màu đen.

Du Trọng Hạ sững sờ ngồi dậy, "Tân Tân! Sao anh lại hắc hóa (2) thế này?"

Satan Phí Tân lặng thinh không nói, hắn tiến về phía giường, bao phủ lấy cậu rồi sải đôi cánh màu đen to lớn che đậy toàn bộ không gian xung quanh.

Du Trọng Hạ, "…"

Trong không gian hạn hẹp nơi ánh sáng dần bị lu mờ, đôi môi Phí Tân mấp máy nói ra một câu khiến cho cậu chết ngay tại chỗ vì mất máu!

Ông —— ông —— Tiếng ồn ào từ máy hút bụi bên ngoài dãy hành lang của các bác gái lao công đã đánh thức cậu.

Du Trọng Hạ đổ mồ hôi đầy đầu, cậu vội vàng nhảy xuống giường chạy thẳng vào trong buồng vệ sinh. Quả thực thế tới ồ ạt! Dư vị của giấc mơ này còn mạnh mẽ hơn rất nhiều so với việc Phí Tân giúp cậu nghịch đồ hàng vào ngày hôm qua.

Từ trong buồng vệ sinh bước ra, cặp giò của Du Trọng Hạ có hơi thoát lực, cậu nằm úp sấp trên giường, nhịn không được lăn qua lăn lại hai vòng, bản thân ngủ chưa được một tiếng đồng hồ nữa, còn lâu mới tới giờ ăn trưa. Cậu nhắn cho Du Quý Dương một cái tin, hỏi nó đang làm gì, Du Quý Dương nhắn lại bảo nó không làm gì cả thế nên cậu bèn hẹn Du Quý Dương ra ngoài.

Hai anh em cùng nhau đi siêu thị, Du Trọng Hạ mua một số đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm hằng ngày cho em trai mình.

Du Quý Dương hỏi, "Anh hai, anh bị sao thế? Trông ít nói và phờ phạt quá."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!