Chương 4: Trên thế giới này tồn tại một thứ gọi là 419 (*)

EDITOR: LAM

(*) 419: For one night – Tình một đêm

Du Trọng Hạ ôm cánh tay đầy máu bắt một chiếc xe. Ở trên taxi cậu dùng khăn giấy lau sạch vết máu sau đó nhờ vào ánh sáng phản quang ngoài cửa xe mới thấy được vết cắt trên đầu ngón tay mình, thậm chí chỗ lòng bàn tay gần khu vực hổ khẩu (1) cũng bị cứa thành hai đường, miệng vết thương không quá sâu, máu cũng đã ngừng chảy.

Du Trọng Hạ về đến nhà, cậu bước vào cửa chính, phòng khách tối đen, cửa phòng ngủ đã đóng lại chỉ để lộ một ít ánh sáng bên dưới khe thông gió, bên trong truyền đến tiếng cười nói của cả nam lẫn nữ.

Cậu thay cho mình một đôi dép lê ở lối vào (2), đương lúc xoay người thì lại bất cẩn va trúng hộp đựng giày bên trên thanh kệ tạo nên một tiếng Bịch.

(1) Nguyên văn :

Hổ khẩu hay miệng cọp là vị trí kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.  

(2) Nguyên văn  – Huyền quan là một khu vực sảnh trống ở gần cửa ra vào được kết nối với phòng khách, có thể coi là khoảng đệm của phòng khách. Thông thường móc treo đồ và kệ giày sẽ được đặt tại huyền quan.

Tiếng cười đùa trong phòng ngủ dừng lại.

Du Trọng Hạ đành nhét bàn tay phải bị thương vào lại túi áo khoác.

Cửa phòng ngủ bị mở ra, bố của cậu là Du Minh thò ra nửa người, cách một gian phòng khách, ông hỏi,

"Về rồi à? Đã ăn cơm tối chưa? Bố có để chừa lại hai miếng pizza, dì của con còn mua cả cherry nữa, tất cả đều ở trong tủ lạnh, con tự lấy ăn đi."

Du Trọng Hạ lúc này mới ý thức được việc mình giấu bàn tay phải bị thương là một điều thừa thãi, cậu cất tiếng trả lời, Con biết rồi.

Du Minh nói,

"Ăn xong nhớ đi ngủ sớm."

Du Trọng Hạ đáp, Vâng.

Du Minh dặn dò xong xuôi thì không quan tâm thêm gì nữa, ông trở mình đóng cửa lại, tiếp tục thế giới chỉ có hai người là ông và vợ của mình.

Phòng của Du Trọng Hạ nằm ở phía cuối phòng khách, chỉ cần cánh cửa được khép lại, không một ai có thể ảnh hưởng tới ai. Rõ ràng là người trong một gia đình nhưng cậu và vợ chồng Du Minh hệt như nước sông không phạm nước giếng, mỗi người sống cuộc đời của chính mình.

Có đôi khi mười ngày, nửa tháng cậu cũng chẳng thấy nổi mặt của bà mẹ kế này.

Khi đã về tới phòng riêng của mình, Du Trọng Hạ nhanh chóng rửa sạch tay, tay đứt ruột xót quả không sai tí nào, cậu đau tới nổi nhe răng nhếch miệng, ngay cả chuyện rửa ráy cũng không cách nào êm xuôi.

Cậu đành phải nhấc lên bàn tay phải sau đó cởi ra quần áo, đầu ở dưới vòi sen tùy tiện xối một chút. Tắm xong thì đi tìm băng keo cá nhân rồi vụng về dán đầy tay mình.

Nhưng mà vẫn đau quá đi.

Nhà họ Phí.

Cơm nước xong xuôi, Phí Tân trở về phòng đọc sách, hắn chuyên tâm vừa làm giáo viên thực tập vừa ôn luyện cho việc thi nghiên cứu sinh của mình.

Mới chỉ đọc được hai trang giấy, cửa phòng đã bị gõ, Tân Lệ Bình ở bên ngoài nói,

"Mẹ gõ cửa rồi đó, sau này đừng có vu khống bảo mẹ không gõ."

"Vâng, vâng vâng. Con lạy mẹ, mời mẹ nhanh nhanh vào trong." Phí Tân lên tiếng trả lời.

Tân Lệ Bình cầm một đĩa trái cây đã gọt sẵn tiến vào, bà nói,

"Có làm phiền con không?"

Phí Tân nhướng mày, đáp,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!