EDITOR: LAM
Trong đầu của Du Trọng Hạ lúc này toàn là dấu chấm hỏi, cái câu kia nằm ngoài phạm vi kiến thức của cậu nhưng cậu vẫn bò ra khỏi gầm bàn.
Phí Tân: May là không có ai nhìn thấy.
Chuyện của nữ sinh đã chẳng ai muốn nghe lời giải thích, giờ lại thêm việc cùng nam sinh chơi Văn phòng. Avi thì cho dù toàn thân có gắn trăm cái miệng cũng đừng mong nói cho rõ ràng.
Du Trọng Hạ vỗ vỗ bụi bám trên ống quần sau đó hỏi,
"Thầy Phí, thầy sao thế?"
Phí Tân đanh mặt lại,
"Không làm sao hết, ôn bài căng thẳng quá mức thôi."
Du Trọng Hạ nói,
"Vây thầy đừng thi nghiên cứu sinh nữa, ở lại Thất Trung làm giáo viên không phải tốt hơn à?"
Phí Tân, … Đúng là tự vạch áo cho người xem lưng mà.
Phí Tân không muốn nói bởi vì Cổ Dung Dung mà hắn sắp phải rời khỏi Thất Trung, giống như những gì chủ nhiệm Triệu đã nói, nếu để chuyện này truyền ra thì cả hắn lẫn Cổ Dung Dung đều sẽ gặp bất lợi.
Du Trọng Hạ nhận ra thầy Phí có chuyện không muốn nói, cậu nhớ lại những gì chú Phí Văn Khiêm đã kể, bản thân tự động lí giải chắc là thầy Phí lại gặp chuyện gì ở Dĩnh Đại rồi, thế nên cậu mới mở lời một cách đầy ý nhị,
"Thầy đã không muốn nói thì em sẽ không hỏi nữa nhưng nếu muốn tâm sự, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm em. Dường như thầy vẫn chưa biết, em là Du Thập Ngũ, là một cái hốc cây tiếng lành đồn xa."
Phí Tân hỏi,
"Tiếng lành như nào đấy?"
Du Trọng Hạ,
"Chia sẻ với em những điều thầm kín dù là lớn hay nhỏ em bảo đảm nghe xong quên sạch luôn."
Phí Tân, …
Du Trọng Hạ bước tới vỗ bả vai của hắn, lời nói còn thấm thía hơn cả chủ nhiệm Triệu,
"Tân Tân à, người sống ở trên đời nào có mấy ai được như ý nguyện, chuyện gì rồi cũng sẽ qua, nghĩ thoáng một chút nhân sinh mới có thể tốt đẹp hơn."
Phí Tân,
"??? Tóm quần lại em bao nhiêu tuổi thế hả? Em chui ra từ trong Tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng hay gì? Những lời này của em nghe cứ như của một người đã bước chân một nửa vào quan tài rồi ấy."
Du Trọng Hạ,
"Ơ hay, vậy thầy thấy em nói có đúng không?"
Phí Tân, Ờ… Thì đúng.
Du Trọng Hạ,
"Thế là được rồi, thầy để ý em bao nhiêu tuổi làm gì? Ngay cả Khổng Tử mà còn phải ngồi nghe hai đứa bé tranh cãi mặt trời gần hay xa, sáng nghe đạo tối chết cũng cam, dù cho em mười bảy, mười tám hay là tám mươi bảy cũng chẳng ảnh hưởng gì tới việc em biết giảng đạo lý."
Phí Tân thật sự phục miệng lưỡi điêu ngoa của cậu chàng, chút hậm hực nho nhỏ cũng theo đó không cánh mà bay, hắn nói,
"Đói bụng rồi, ăn cơm thôi. Em muốn ăn gì nào?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!