EDITOR: LAM
(*) Nguyên văn – Phiên âm Hán Việt là đả mã, tức là làm mờ, làm nhòe đi. Nhắc đến hai chữ đả mã tức là nhắc ngay đến phim con heo và những hình ảnh khiêu dâm, đồi trụy vì kiểu quái nào khi đăng lên cũng sẽ bị làm mờ hoặc che luôn bộ phận nhảy cảm.
Buổi tối, Du Minh và Lâm Tiểu trở về nhà, Du Trọng Hạ đang phơi quần áo mới vừa giặt xong lên trên ban công công ở phía bên kia của phòng khách. Dường như ngày hôm nay hai vợ chồng có chuyện gì vui, Lâm Tiểu phá lệ chủ động mở miệng bắt chuyện với cậu, "Về rồi à? Đi chỗ nào chơi thế?"
Du Trọng Hạ, "… Khu vui chơi ở bờ biển."
Lâm Tiểu, "Trời lạnh, ra đường nhớ mặc thêm quần áo, không được để cho gió thổi vào mặt, mặt là bát cơm kiếm tiền của nghề phát thanh viên chuyên nghiệp, nếu xuất hiện tơ máu sẽ rất phiền phức đấy."
Du Trọng Hạ, "Ồ, cảm ơn dì."
Lâm Tiểu ngó Du Trọng Hạ một cái, lò sưởi trong nhà được bật ở nhiệt độ cao cho nên cậu chàng chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng in hoạ tiết Người Nhện, có hơi bó sát, càng khiến cho dáng người của cậu chàng trở nên cao ngất ngưỡng; eo nhỏ, chân dài, mắt đen, môi hồng răng trắng, là một cậu thiếu niên anh tuấn.
Lâm Tiểu, "Trọng Hạ, dì chụp cho con một bức ảnh nhé? Dì muốn cầm nó đưa cho biên đạo của chương trình thanh thiếu niên trong đài truyền hình, nếu như có cơ hội thích hợp sẽ để cho con tới đó rèn luyện."
Du Trọng Hạ, "…" Ai đã nhập vào xác người này vậy?
Du Minh cười nói, "Còn đứng đó thất thần làm gì? Tới chụp ảnh đi."
Lúc ở nhà Du Trọng Hạ không thích nói chuyện, cậu và vợ chồng Du Minh sống tách biệt hoàn toàn thế nên hiếm khi cậu bị gọi tên như vậy, lòng cậu lúc này không hề muốn để Lâm Tiểu chụp ảnh. Nhưng mà, cậu đang ăn nhờ ở đậu lại còn xài tiền của chồng nhà người ta, cậu không thể để người ta mất hứng cho nên đành phải lết tới, phối hợp chụp một tấm.
Chờ đến khi Lâm Tiểu trở về phòng, Du Minh mới nói, "Bữa tiệc tối nay bố có gặp lại người thầy phát thanh viên đã từng dạy con trong kỳ nghỉ hè, ông thầy họ Uông ấy, ổng khen con, nói con kể cả ngoại hình lẫn giọng nói đều rất xuất sắc có điều con còn ham chơi hay bị phân tâm, phải cố gắng trau dồi thêm."
Du Trọng Hạ, "Vâng." Khó trách, hóa ra là do cậu tình cờ để người ta được nở mày nở mặt.
Du Minh, "Đã theo cái ngành này thì phải nói nhiều một chút, phải biết hướng ngoại chứ đừng như Du Quý Dương, cả ngày chỉ biết im lặng chẳng có lấy một tia phấn chấn nào."
Du Trọng Hạ nghĩ thầm bao lâu rồi ông không gặp Du Quý Dương, ông làm gì có tư cách nhắc về nó? Cậu nói, "Dương Dương hiện tại đã cởi mở hơn trước nhiều rồi."
Có lẽ sau khi nói xong, Du Minh cũng biết chủ đề này quá nhạt nhẽo, ông bèn cho qua, sau đó lại hỏi, "Lúc đi chơi con có mời bạn học ăn cơm không? Tiền đủ xài chứ?"
Du Trọng Hạ đi cùng với người nhà họ Phí, bọn họ không đồng ý tiêu tiền của một đứa nhỏ như cậu, cậu ké suối nước nóng, ké khu vui chơi, ké hai bữa hải sản tươi, cây ngay không sợ chết đứng mà nói, "Không mời, không tốn tiền, bọn con chơi rất thân với nhau."
Du Minh, "Dù cho có là anh em thân thiết thì cũng phải cái gì ra cái đó, hoặc là lần tới mời người ta, hoặc là AA (1), chớ có được đằng chân lên đằng đầu, phải biết giới hạn trong các mối quan hệ giữa người với người, không nên quá gần gũi với người mới quen, chuyện tiền nong càng phải rõ ràng."
Du Trọng Hạ, "…"
Du Minh, "Nghe thấy chưa?"
Du Trọng Hạ, "Nghe rồi."
Du Minh: Trách nhiệm 1/1 của người cha trong tháng 11, đã hoàn thành.
Ông nói, "Ngủ sớm một chút, đừng có thức khuya chơi game nữa."
(1) AA – Hình thức chia đôi tiền.
Du Trọng Hạ dang tay dang chân nằm lì trên giường, cậu có cảm giác bản thân giống hệt cánh diều Kinh Yến, bay loạn một vòng.
Buổi chiều sau khi về đến nhà, bỗng dưng cậu tâm huyết dâng trào bắt tay vào việc thu dọn giường ngủ. (Chính là đem tất cả đống đồ bỏ đi từ trên giường chuyển tới trên bệ cửa sổ)
Trên chiếc giường trống trơn, thoáng đãng chỉ còn lại chính mình cùng với một cái chăn, cậu có hơi không quen, không gian hỗn độn chật chội mới khiến cho cậu có cảm giác an toàn.
Mỗi lần Du Minh "Dạy dỗ" cậu, cậu đều nghe tai này xọ tai kia, thâm tâm cậu biết rõ người cha này của cậu chỉ đang muốn làm cho tròn nghĩa vụ, về cơ bản ổng toàn nói linh ta linh tinh, nghĩ tới đâu nói tới đó mà thôi.
Thế nhưng hôm nay không giống, những lời ổng nói khiến trái tim cậu tổn thương, "Phải biết giới hạn trong các mối quan hệ giữa người với người, không nên quá gần gũi với người mới quen, chuyện tiền nong càng phải rõ ràng." Cậu và Phí Tân vừa là thầy – trò, vừa là bạn bè, cậu thích được chơi đùa với thầy Phí, cũng rất quý mến người nhà của thầy ấy nữa. Song, thấy ấy là thấy ấy mà cậu là cậu.
Thầy Phí và người nhà chỉ là cùng cậu bèo nước gặp nhau. Đợi cho tới khi kết thúc đợt thực tập, hai người bọn họ rồi sẽ như hai đường thẳng song song. Thầy Phí khuyên nhủ muốn cậu chăm chỉ học hành, ổng nói chỉ cần cậu có thể thi đậu vào một trường nào đó ở Bắc Kinh là có thể tới "Phiền" ổng, có thể tiếp tục làm bạn bè với nhau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!