EDITOR: LAM
Trước kia, khi Du Trọng Hạ nói bậy nói bạ bảo sở dĩ bản thân có biệt danh như vậy là bởi vì kiến thức của em ấy nhiều đến mức phải dùng mười lăm cái xe mới chở hết, Phí Tân đã không tin rồi. Nhưng hắn trăm triệu lần không nghĩ tới, chân tướng kiểu này… Ừm, thật khó để tưởng tượng.
Tâm trạng của Du Trọng Hạ lúc bấy giờ cũng đồng dạng như Phí Tân, ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu vẫn một mực cho rằng cái khoanh nhang muỗi như nào thì ổng y chang vậy, nửa cái học kỳ trôi qua rồi cậu mới biết, hóa ra người ta cũng giống mình, thẳng tới mức không thể nào thẳng hơn.
Vậy thì các loại tâm lý vừa phong phú lại vừa phức tạp của cậu khi xoay quanh thầy Phí trong cả nửa đầu học kỳ là cái quỷ gì vậy chứ?
Gánh nặng trong lòng Phí Tân suốt cả một khoảng thời gian cuối cùng cũng được trút xuống, may mắn Du Trọng Hạ là một thẳng nam và cậu chàng không hề có ý gì với hắn.
Phí Tân vui vẻ, thoải mái nói, "Nếu đã rõ ràng mọi chuyện, vậy thì cứ thế đi."
Du Trọng Hạ, "… Ừ."
Phí Tân, "Giải tán ngay tại đây?"
Du Trọng Hạ cảm thấy có gì đó sai sai, "Sao lại giải tán? Trà sữa! Mua trà sữa cho em!
"Hai người đi tới tiệm trà sữa. Chị gái phục vụ hỏi,"Xin chào hai anh đẹp trai, đi cùng nhau đúng không? Uống gì nào?"
Phí Tân, "Cho một ly Bốn Mùa Xuân size M, không đá, không đường."
Du Trọng Hạ, "Một Ô Long Macchiato size L, nhiều đá, 100% đường."
Chị gái vừa xác nhận món vừa cười, "Khẩu vị của hai anh đẹp trai khác xa nhau ghê.
"Phí Tân mỉm cười sau đó quét mã tính tiền. Du Trọng Hạ gợi đòn hỏi,"Chị gái à, em đẹp hơn hay ổng đẹp hơn?
"Chị gái phục vụ nhìn hai người bọn họ. Người lớn hơn mặc một cái áo khoác trùm đầu thuần đen phối với chiếc quần jean cùng một đôi giày bóng rổ, vừa ngầu vừa đẹp pha lẫn một chút phong cách gợi cảm của người thanh niên chơi thể thao. Người nhỏ hơn mặc một bộ đồng phục hai màu xanh trắng, chân mang giày Converse, dáng vẻ nõn nà, cả người toát lên khí chất của cậu thiếu niên đơn thuần nhưng lại không kém phần ngông nghênh. Cô gái trả lời một cách đầy ý nhị,"Cả hai ai cũng bảnh trai hết nha, phong cách của các cậu không giống nhau."
Song, Du Trọng Hạ lại không nghĩ như vậy, cậu cho rằng mức độ tuấn tú của mình và Phí là ngang nhau, cậu hỏi,
"Sao lại không giống? Phong cách của ổng thế nào?"
Phí Tân chen vào, "Đừng tự rước lấy nhục nữa, người ta mà nói lời thật lòng mặt em lại chả đau."
Du Trọng Hạ, "Thầy Phí, thầy ngó lại lương tâm của mình đi, nếu không phải do thầy tự luyến thì sẽ có kết cục như hiện tại sao?
"Phí Tân cười khẩy trong lòng, bây giờ lại dám đổ thừa cho tui? Kết quả này rõ ràng là do cả hai người chúng ta hợp tác cùng phát triển. Hai người bọn họ cầm lấy thức uống của chính mình, bước ra khỏi cửa tiệm. Qua một lúc lâu, Phí Tân và Du Trọng Hạ cũng đã tiếp nhận xong chân tướng cả hai đều là thẳng nam, loại chuyện xấu hổ thế này chẳng khác gì tấu hài là bao, ẩn sâu bên trong sự tự luyến vô độ đó lại tản mác ra chút hương vị của sự cô đơn. Phí Tân nói,"Thầy quay về trường lấy xe."
Du Trọng Hạ, "Ừ, ok."
Phí Tân, "Em trở về nhà khẩn trương ôn bài đi, cuộc thi ngày mai đừng chỉ biết nhịp tay."
Du Trọng Hạ, "Không ôn, em muốn đi xem phim."
Phí Tân, "Có hẹn với bạn gái à?"
Du Trọng Hạ, "Không, gần đây em độc thân. Một người thì không thể xem phim hả? Em thường xuyên coi một mình mà."
Phí Tân, "… Em học hành bết bát như vậy không ổn chút nào đâu."
Du Trọng Hạ có nguyên một cuốn học thuyết xằng bậy chuyên dùng để ngụy biện,
"Thầy Phí, thầy chưa từng làm học sinh dốt bao giờ đúng không? Nỗi niềm vui sướng của tụi em thầy làm sao hiểu được?"
Phí Tân nói, "Thế sao em biết làm học sinh giỏi thì không vui sướng?"
Du Trọng Hạ ngẫm nghĩ, đúng là không biết thật, cậu bèn nói, "Cái này… Quyền tự do ngôn luận thôi. Em đi đây, bye thầy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!