EDITOR: LAM
Phía trên cửa hàng Pizza Hut chính là tầng lầu mua sắm.
Phí Tân và Tân Lệ Bình kiểm tra vé sau đó bước vào trong rạp xem phim.
Thời điểm quảng cáo đầu phim được trình chiếu, Tân Lệ Bình mở miệng thì thầm, "Vài cô gái… Ngồi ở dãy sau đang bàn tán về con đó, họ khen con đã cao lại còn đẹp trai."
Phí Tân đáp, "Rõ ràng là đang bàn tán về mẹ, nói mẹ khí chất khiến người hâm mộ."
Tân Lệ Bình mỉm cười, bà vỗ nhẹ vào Phí Tân một chút rồi nói, "Con sắp tốt nghiệp đại học rồi đấy, nếu có thể gặp được một cô gái tốt…"
"Con không. Con hãy còn bé bỏng lắm." Phí Tân nói.
Tân Lệ Bình cũng không quá rõ ràng mẫu phụ nữ lí tưởng của con trai mình là gì, chắc là không có kiểu cố định. Nhưng bà có thể xác nhận đứa nhỏ nhà mình chưa từng yêu ai.
Hình thức sinh hoạt của gia đình bọn họ tương đối thoải mái, hai vợ chồng chưa từng cãi nhau, người trong nhà cũng chẳng có khúc mắc gì. Phí Tân lớn lên trong một môi trường rất tự tại, ở nhà có chuyện gì lớn xảy ra thì sẽ tổ chức họp nội bộ, ba người cùng nhau thương lượng rồi đưa ra hướng giải quyết.
Giữa vợ chồng, bố con, mẹ con, cả ba hầu như chẳng có bí mật nào.
Ngay từ khi còn nhỏ, Phí Tân đã là một đứa bé chỉ cần có tâm sự thì sẽ ngay lập tức chia sẻ với bố mẹ, nó chưa bao giờ ở sau lưng bọn họ lén lút yêu đương với ai. Con trai của họ thuộc tuýp người không mấy mặn mà với tình yêu.
Ở cái lứa tuổi yêu sớm, Phí Tân chỉ một lòng cắp sách tới trường. Sau khi lên đại học, ngoài việc học và tham gia vào hội sinh viên cũng như mấy câu lạc bộ thể thao, nó hầu như chỉ tụ tập nô đùa với đám con trai mà thôi.
Mấy năm trước, cả Tân Lệ Bình và Phí Văn Khiêm đều cảm thấy chẳng có gì phải lo, con trai họ còn nhỏ, điều kiện ưu tú, trong tương lai nếu muốn hẹn hò nhất định sẽ tìm được một cô gái tốt.
Thế nhưng học kỳ trước bỗng dưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tuy rằng cả hai vợ chồng đều tin tưởng lời giải thích của Phí Tân cũng như tín nhiệm con trai mình sẽ không làm ra loại chuyện trái với luân thường đạo lý như thế.
Song, một đứa nhỏ chưa từng biết yêu là gì, lần đầu tiên ở trên phương diện tình cảm nảy sinh gút mắt lại là với một người phụ nữ đã có gia đình. Điều này khiến Tân Lệ Bình và Phí Văn Khiêm phiền muộn không thôi, cả hai đều hi vọng Phí Tân có thể sớm hẹn hò theo cách bình thường nhất có thể.
Du Trọng Hạ dẫn Du Quý Dương đến tiệm làm tóc trong trung tâm thương mại để tạo kiểu tóc. Cậu bước vào một cách tùy tiện chứ cũng chẳng có yêu cầu gì dành cho thầy Tony (*), chỉ cần người ta đem cái mớ tóc mọc lổm chổm bị cạo vì khâu mấy mũi kia của em trai cậu tân trang sao cho đẹp mắt là được rồi.
Khi nói ra yêu cầu cậu vốn chẳng ôm xíu hi vọng nào bởi vì hơn phân nửa bậc thầy Tony trên cái trái đất này đều nghe không hiểu tiếng người, cho tới bây giờ bọn họ lúc nào cũng tự ý phát huy tính sáng tạo của riêng mình.
Song, cậu trăm triệu lần không ngờ, mình thế mà lại gặp được một bậc thầy Tony điêu luyện sắc sảo có thể đáp ứng một cách xuất sắc nguyện vọng của cậu. Sau khi cắt xong cho Du Quý Dương thì tới lượt cậu, hai anh em sinh đôi bọn họ làm chung một kiểu tóc.
Thầy Tony này là người Hà Nam, "Rứa mi đã ưng cái dạ chưa? (1)"
Du Trọng Hạ, "Ưng dạ rầu.
"(*) Nguyên văn Tony – Phiên âm Hán Việt là Tony lão sư, đây là một thuật ngữ lưu hành trên internet, là một danh từ dùng để chỉ chung những người thợ cắt tóc chính trong một tiệm cắt tóc, tài hoa tuyệt đỉnh mỗi khi cầm kéo là những gì người ta nghĩ đến khi nhắc về Tony lão sư. (Theo baidu) (1) Thế cậu đã vừa ý chưa? – Vừa ý rồi. Du Quý Dương bị anh trai của mình chọc cười,"Ha ha ha ha ha."
Thanh toán xong, Du Trọng Hạ bèn choàng vai bá cổ Du Quý Dương vừa bước xuống lầu vừa giảng giải, "Phải vậy chứ, mày phải chịu khó bộc lộ sự tự tin của mày bằng cách cười nói nhiều hơn. Mày luôn nằm trong ba vị trí đầu của lớp, sao cả ngày cứ tự ti mãi thế?
Tâm lý chung của mọi người là luôn hướng tới những gì mạnh mẽ nhất, mày càng tự tin thì càng có nhiều người yêu quý mày, thích một điều gì đó nếu chỉ dựa vào nịnh hót thì mãi chẳng đoạt được đâu.
Chờ tới sang năm, khi mày đã thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng nào đó rồi rời khỏi cái nơi chết tiệt này, đến lúc đó trời cao mặc sức chim bay, biển rộng tùy ý cá nhảy.
Hai đứa mình đều đã trưởng thành, vận mệnh của mình phải do chính mình nắm giữ… Mày có nghe không vậy?
"Du Quý Dương bày ra biểu cảm bị cậu nói tới phát khóc. Du Trọng Hạ,"Chứ mày muốn tao phải khen mày cái gì nữa? Ây ây ây mày dám khóc à!"
Du Quý Dương, "Không khóc.
"Hai người bọn họ đứng trước thanh rào chắn làm bằng thủy tinh, cả hai cùng nhau cúi đầu nhìn xuống phía dưới, bảng hiệu của Uniqlo (2) ở tầng một hiện ra đặc biệt nổi bật. (2) Nguyên văn – Uniqlo là một công ty thiết kế, may mặc và bán lẻ trang phục thường ngày của Nhật Bản. Ban đầu là một bộ phận của công ty Fast Retailing, Uniqlo trở thành một công ty con từ tháng 11 năm 2005, và có tên trong nhóm hạng nhất của sàn chứng khoán Tokyo. (Theo wiki) Du Trọng Hạ,"Tao mua cho mày hai chiếc áo sơ mi ca rô nha? Nhìn không khác là bao so với mấy cái cũ, mẹ sẽ không phát hiện ra đâu."
Du Quý Dương, "Áo mua lúc xuân vẫn còn mặc được ạ."
Du Trọng Hạ, "Cả tao lẫn mày đều cao lên, quần áo mùa xuân đã ngắn cũn hết rồi, lúc học Thể Dục phải cởi áo khoác, mấy bạn nữ trong lớp không chê mày mặc đồ của con nít à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!