EDITOR: LAM
Phía ngoài hành lang vô cùng náo nhiệt, buổi lễ chào cờ đã kết thúc, cả đám học trò lũ lượt quay về lớp, thời điểm đi ngang qua văn phòng chúng có liếc vào bên trong cửa sổ nhìn một chút.
Chủ nhiệm Triệu bận tâm đến việc một đôi nam nữ cùng nhau nghe phê bình sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Ông bèn nói,
"Đỉnh lưu của Thất Trung, em tới góc tường đứng đi."
Bạn học đỉnh lưu thật sự rất nghe lời, xoay người một cái nhích đến vị trí được chỉ định, cậu chàng sải bước tự tin, bị phạt mà cứ như đi trên con đường trải đầy hoa hồng.
Chủ nhiệm Triệu không muốn quan tâm tới cậu chàng nữa, ông ngoảnh đầu lại nhỏ nhẹ răn đe nữ sinh kia, lặp đi lặp lại lời khuyên nhủ,
"Em hãy còn nhỏ, sao lại thế này hả? Tâm tư phải đặt vào chuyện học hành chứ, mới khai giảng ngày đầu tiên…"
Bên cạnh góc tường chỗ đỉnh lưu bị phạt đứng chính là bàn làm việc của Phí Tân. Hắn dùng ánh mắt kì quái để nhìn cậu chàng mà cậu chàng cũng đồng dạng như thế ngó chừng hắn.
Phí Tân, ?
Du Trọng Hạ, ?
Chủ nhiệm Triệu ở bên kia vẫn đang dài dòng quở trách nữ sinh.
Một đám học trò tiếp tục huyên náo trên hành lang phía ngoài văn phòng.
Phí Tân dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe để hỏi cậu chàng,
"Chẳng phải cậu bảo mình học ở Nhất Trung à?"
Du Trọng Hạ, … Anh là?
Phí Tân tiếp tục hỏi,
"Cậu còn bảo khai giảng xong sẽ trở thành học sinh năm cuối mà?"
Du Trọng Hạ nghiêng đầu ngó tới ngó lui, tỉ mỉ quan sát Phí Tân.
Bởi vì hôm nay là ngày đầu tiên đi thực tập, phải gặp qua lãnh đạo cũng như lưu lại ấn tượng tốt cho học trò cho nên Phí Tân ăn mặc rất nghiêm chỉnh.
Hắn diện một chiếc sơ mi sọc, vạt áo đúng chuẩn tém vào bên trong lưng quần tây, tóc tai cũng được chải chuốt sao cho chững chạc hơn, cảm tưởng như gió cấp mười cũng không tài nào lay động nổi kiểu tóc của hắn, áo mũ chỉnh tề, là một người đoan chính.
Phí Tân của hiện tại và Phí Tân sau khi chơi bóng xong của ngày hôm đó quả thực khác xa nhau một trời một vực.
"Vẫn chưa nhận ra sao?"
Phí Tân có chút nghi ngờ đối phương không phải là cùng một người, hắn tiếp tục nói,
"Cậu ở trong nhà tôi mặc quần áo của tôi rồi rời đi, sau đó còn nói sẽ trả lại cho tôi nữa, thế đồ đâu?"
Du Trọng Hạ có vẻ ngạc nhiên, cậu chàng khựng lại đôi chút rồi mới mở miệng,
"Loại chuyện kiểu này đừng có nhắc đến khi đang ở trường."
Phí Tân, ???
Tuy rằng bị đánh không phải là việc tốt lành gì nhưng cái giọng điệu ghét bỏ này là sao?
Du Trọng Hạ nheo mắt lại, nói,
"Ban nãy không có nhớ ra anh, tui bị cận thị, lúc không đeo kính không khác gì so với người mù."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!