Bố!
Lúc này, Thúy Hồng lên tiếng nũng nịu.
Trưởng thôn trừng mắt nhìn nó, vừa bất đắc dĩ vừa bực bội, đành phất tay với mẹ tôi: Cô về trước đi.
Bố!
Thúy Hồng tức giận giậm chân:
"Con muốn học cùng Tiểu Vân, nếu bố không cho cô ấy đi học, thì con cũng không đi nữa."
"Muốn đi thì đi, không đi thì thôi, ông đây còn phải năn nỉ mày chắc?"
Trưởng thôn tức đến trợn tròn mắt.
Còn mẹ tôi thì kéo tay áo Thúy Hồng, khẽ lắc đầu với cô ấy.
Nhìn cảnh đó, tôi thật sự rất muốn xông vào nói với mẹ rằng, trưởng thôn xưa nay luôn đứng ngoài chuyện người khác, mặc kệ đúng sai.
Tôi cùng lắm là chậm một năm đi học thôi mà.
Quả nhiên, cuối cùng trưởng thôn chỉ nói sẽ suy nghĩ thêm.
Tôi cũng hiểu mẹ không muốn tôi nhìn thấy cảnh bà phải quỳ gối van xin vì tôi, nên nhân lúc mẹ đứng dậy, tôi vội lau khô nước mắt, chạy một mạch về nhà.
Khoảnh khắc đó, tôi vô cùng căm ghét sự yếu đuối của bản thân.
Mãi đến khi nghe tiếng mẹ trở về, tôi mới giả vờ như vừa tỉnh ngủ.
"Con hôm nay dậy sớm ghê."
Mẹ nhìn tôi vài giây, rồi mới mỉm cười đưa tay sờ lên mắt tôi.
Tay bà rất lạnh, lạnh thấu xương.
Sống mũi tôi cay xè.
Mẹ không nói gì thêm, chỉ dùng tay còn lại vỗ nhẹ lên đầu tôi:
"Hôm nay bận lắm, mẹ phải đi làm sớm."
Nói xong, mẹ liền đi rửa mặt.
Trước khi rời đi, bà đọc cho tôi một dãy số.
Tôi nhìn bà đầy nghi hoặc.
Bà mím môi, rồi mỉm cười với tôi:
"Sau này nếu thật sự gặp chuyện cực kỳ, cực kỳ khó khăn, con có thể thử gọi số này, nói với họ… con là con gái của Vu Thanh Hà… xin họ giúp đỡ con."
"Nhưng tốt nhất là đừng gọi."
Nói xong, mẹ mỉm cười rồi rời đi.
Tôi khẽ nhíu mày.
16
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!