Chương 7: (Vô Đề)

Sau Tết, ông còn gọi ba tôi tới nói chuyện, bảo giờ là năm 2000 rồi, làng phải giữ danh tiếng, không cho phép mẹ tôi lén lút làm mấy việc kia nữa. 

Ông nói bên trại chăn nuôi đang tuyển lao động thời vụ, có thể để mẹ tôi tới làm. 

Ba tôi ban đầu không đồng ý. 

Nhưng trưởng thôn chỉ cho ông hai lựa chọn: một là dừng lại, hai là cuốn gói khỏi làng. 

Ông đành phải gật đầu. 

Tôi biết rõ, trưởng thôn chịu ra mặt giúp tôi và mẹ là vì Thúy Hồng. 

Thật ra ông vẫn rất ghét tôi. 

Có lần tôi đến tìm Thúy Hồng chơi, còn nghe thấy ông mắng nó không biết xấu hổ, suốt ngày chơi với loại người như tôi. 

Lúc đó tôi nghe cũng chẳng thấy lạ gì. 

Nhưng không ngờ, Thúy Hồng lại phản bác ông, còn cãi đến cùng. 

Nó nói người không biết xấu hổ chính là ông, không phân rõ phải trái. 

Nó còn nói Triệu Đại Phong ép mẹ tôi bán thân mà ông làm ngơ, ông không xứng làm trưởng thôn. 

Trưởng thôn bị chặn họng đến mức nửa ngày không nói nổi một câu. 

Còn tôi thì đứng ngoài cửa, nhìn thấy dáng vẻ nó bảo vệ tôi như thế, mắt tôi cay xè. 

Vì nó là người đầu tiên dám đứng ra bênh vực cho tôi và mẹ. 

Và từ ngày hôm đó, tôi xem nó là người bạn thật sự đầu tiên của mình.

11 

Từ khi mẹ bắt đầu đi làm, những chú kỳ quặc kia cũng dần biến mất. 

Ba tôi về nhà ngày càng ít, chỉ xuất hiện mỗi khi mẹ nhận lương. 

Mẹ nói ông đã cặp bồ ở trên huyện. 

Tôi thì thấy vậy cũng tốt. 

Từ sau khi ông bán tôi, trong lòng tôi chỉ còn lại hận. 

May mà trưởng thôn đã báo sai mức lương của mẹ cho ông, nên tôi và mẹ vẫn còn cái ăn. 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Theo thời gian mẹ đi làm, những lời đàm tiếu cũng dần phai nhạt giữa những tháng ngày gập ghềnh. 

Năm năm sau, tôi và Thúy Hồng cùng thi đỗ vào trường cấp hai ở huyện, tình cảm giữa hai đứa càng thêm thân thiết. 

Tất nhiên, trong lớp cũng có người khó chịu vì thành tích học tập của tôi, lấy chuyện quá khứ của mẹ ra để mỉa mai, cố khiến tôi cảm thấy xấu hổ. 

Nhưng… tôi phải xấu hổ vì điều gì chứ? 

Mẹ tôi đã hy sinh tất cả chỉ để bảo vệ tôi, điều đó làm sao có thể là nỗi nhục? 

Nhục nhã là bà già giả vờ lên cơn hen để lừa mẹ tôi vào ngõ hẻm. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!