09
Ư ư ư!
Tôi hoảng loạn trợn to mắt, ra sức vùng vẫy.
Gã ta bắt đầu sờ soạng khắp người tôi, mùi khói thuốc và rượu nồng nặc khiến nước mắt tôi trào ra không ngừng.
Cuối cùng, tôi chớp lấy cơ hội, cắn mạnh vào chỗ dưới ngón tay cái của gã.
Gã đau quá gào lên một tiếng, rồi thô bạo quăng tôi xuống đất, đầu tôi va mạnh đến mức hoa mắt chóng mặt.
"Con ranh này còn dám cắn ông à, mày c.h.ế. t chắc rồi!"
Gã cúi xuống, tát tôi thêm một cái nữa, trời đất quay cuồng, tôi nằm im không nhúc nhích nổi.
Cứu… cứu với…
Tôi cố mở miệng gọi, nhưng giọng yếu đến mức chính tôi cũng không nghe rõ.
Tôi chỉ có thể bất lực nằm đó, để mặc hắn như con heo đói dí sát mặt tôi, khịt khịt, hôn hít khắp nơi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đúng lúc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên:
"Ông đang làm cái gì đấy!"
Ngay sau đó, một gậy đánh mạnh vào đầu chú Vương, gã hét Ái da! rồi ngã lăn ra.
Tôi mới nhận ra, đó là Thúy Hồng.
Nó trông cũng rất sợ, vừa khóc vừa cầm cây gậy to bằng nắm tay, đập liên tục vào đầu chú Vương, m.á. u chảy lênh láng.
Chú Vương giằng lấy cây gậy, ném sang một bên.
"Con khốn nạn! Mày muốn c.h.ế. t hả?"
Ánh mắt gã hung tợn như thú dữ.
Hu hu hu hu hu!
Thúy Hồng hét lên rồi bật khóc nức nở, cùng lúc đó, có người từ phía sau nó cũng đang chạy về phía này.
Chú Vương thấy vậy thì hoảng hốt, quay đầu bỏ chạy.
Thúy Hồng thấy gã bỏ đi, rốt cuộc cũng ngồi bệt xuống đất, hai chân mềm nhũn.
Tôi lập tức nhào tới ôm chặt lấy nó, khóc không thành tiếng.
Cảm ơn! Cảm ơn cậu!
Tôi không ngờ người cứu mình lại là Thúy Hồng, rõ ràng trước giờ nó luôn ghét tôi, vậy mà giờ lại sẵn sàng giúp tôi.
Cuối cùng, hai đứa cứ thế ôm lấy nhau, càng khóc càng lớn.
Đám bạn học nghe thấy tiếng khóc chạy đến đều sững sờ.
May mắn là cuối cùng tôi và Thúy Hồng cũng được an toàn trở về làng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!