Chương 5: (Vô Đề)

Từ ngày hôm đó, tôi chưa bao giờ tích cực đi học đến thế. 

Cô giáo khen bài tập tôi làm chăm chỉ hơn hẳn, còn thưởng cho tôi một viên kẹo sô

-cô

-la bọc giấy vàng ngay trước lớp. 

Thúy Hồng tức đến đỏ cả mặt. 

Tôi nhìn nó, cố ý nhướng mày khiêu khích. 

Chuyện lần trước nó đánh tôi, tôi vẫn chưa quên đâu.

Quả nhiên, sắc mặt nó càng lúc càng khó coi, nhưng tôi chẳng thèm để tâm. 

Tan học, mẹ đến đón tôi, tôi còn như khoe của quý mà đưa viên sô

-cô

-la cho mẹ, nói là cô giáo thưởng, tôi cố tình để dành cho mẹ ăn. 

Bà khựng lại một chút, trong mắt thoáng lên vẻ hoài niệm, nhưng ngay sau đó lại trở về vẻ lạnh lùng, nói bà không ăn. 

Tôi vừa bất ngờ vừa vui sướng, liền tự mình ăn từng miếng nhỏ. 

Bên trong giòn tan, lại có hạt dẻ, thơm cực kỳ, tôi chưa từng được ăn món nào ngon như vậy. 

Nghe cô giáo nói là mua từ trên thành phố về. 

Thì ra trên thành phố có đồ ăn ngon như thế sao? 

Tôi không kìm được mà bắt đầu mơ ước. 

Nhưng đúng lúc đó, mẹ lại bất ngờ nhắc đến chuyện ba tôi gần đây đang xem mắt cho tôi, khiến vị ngọt trong miệng tôi biến mất hoàn toàn, chỉ còn biết âm thầm cầu nguyện hôm nay ba đừng có về nhà. 

Tiếc là, lời cầu nguyện lại không linh. 

Còn chưa bước vào đến cửa, mùi rượu nồng nặc đã xộc thẳng ra.

08 

Choang —— 

Chai rượu đập mạnh vào khung cửa, vỡ tan thành từng mảnh. 

Tôi giật nảy mình. 

Ba loạng choạng đứng dậy từ ghế, chỉ tay vào tôi chửi rủa:

"Đồ vô dụng, bán cũng không đáng tiền, cái thứ rẻ tiền y như mẹ mày!" 

Nhìn thấy ông như vậy là tôi biết sắp bị đánh, liền quay đầu định chạy. 

Nhưng ngay lập tức, ông đã túm lấy tóc tôi, lôi ngược lại phía ông. 

Đau đến mức tôi có cảm giác da đầu sắp bị giật tung, không nhịn được mà hét lên, vội đưa tay che mặt lại để tránh bị đánh như lần trước. 

Cái bạt tai đó khiến tôi mấy ngày không nghe rõ gì. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!