Chương 4: (Vô Đề)

Không biết ai trong đám đó đã đá mạnh vào lưng tôi từ phía sau. 

Đám cỏ lợn mà tôi vất vả nhổ được bị chúng cướp sạch, còn tôi thì bị vây lại đánh hội đồng một trận. 

Trước khi đi, Thúy Hồng còn nói tôi từ nhỏ đã tranh giành khách của mẹ, bị mẹ mình rạch mặt cũng đáng, sống kiểu đó chỉ có thể là đồ đĩ tiện. 

Nó nói xong thì hất mặt bỏ đi như thể mình là người chiến thắng. 

Còn tôi thì nằm rạp dưới đất, đầu không buồn ngẩng lên. 

Thật ra vết thương cũng không đau lắm, nhưng tôi không đứng dậy nổi, cũng không muốn đứng dậy nữa. 

Nếu cứ thế mà c.h.ế. t đi, có lẽ cũng không sao. 

Nhưng ngay giây sau, tôi lại nhớ đến cái ngày bị mẹ rạch mặt, lập tức mở trừng mắt, rồi từ từ bò dậy, lảo đảo đi nhặt lại chiếc giỏ tre để về nhà. 

Chết… không nên là tôi. 

Tại sao người phải c.h.ế. t lại là tôi?

06 

Về đến nhà, mẹ nhìn thấy bộ dạng tả tơi của tôi thì sững người một chút, rồi vội vàng bước tới định kiểm tra quần áo của tôi. 

Tôi liền đẩy bà ra thật mạnh. 

"Ai cần mẹ giả vờ tốt bụng! Không phải tại mẹ mà con mới thành ra thế này sao!" 

Mẹ sau khi chắc chắn quần áo tôi vẫn chỉnh tề thì sắc mặt lập tức lạnh xuống. 

"Vậy ý con là trách mẹ?" 

Tôi nghe thấy câu hỏi đó mà không thể tin nổi. 

"Chẳng lẽ không nên trách mẹ sao? Giờ ba không thương con nữa rồi! Mấy việc trong nhà cũng toàn bắt con làm! Nhổ cỏ cho heo đến nỗi tay đau muốn chết, cuối cùng còn bị người ta cướp hết!" 

"Trong làng cũng chẳng ai chơi với con, ai cũng ghét con." 

"Ba nói đúng, mẹ chính là người xấu, con không nên thương mẹ, mẹ đáng bị đánh, đáng đời!" 

Tôi càng nói càng uất ức. 

Rõ ràng mấy tháng trước tôi còn có dầu thoa mặt, được ăn thịt khi ngồi vào bàn cơm, ba mà vui thì còn dắt tôi đi mua kem và đồ ăn vặt. 

Còn bây giờ, gắp một cọng rau cũng phải dè chừng. 

Nhổ cỏ cho heo đến rách tay, về nhà còn phải giặt cả đống ga giường.

Nước lạnh đến thấu xương. 

Những vết thương trên tay tôi vừa đóng vảy lại nứt ra, nứt rồi lại đóng vảy, sưng tấy đến mức cầm bút cũng không nổi. 

Tôi thật sự không hiểu nổi, dù là chó hay là công cụ đi nữa. 

Thì có liên quan gì đến bà chứ? 

Dù sao sau này tôi cũng sẽ hiếu thảo với bà, tôi kiếm được tiền không phải cũng sẽ đưa bà tiêu xài sao? 

Vậy tại sao bà lại muốn hủy hoại gương mặt tôi? 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!