"Bài dễ như vậy mà cũng không làm được? Vào được trường trọng điểm kiểu gì vậy? Đúng là ngu hết chỗ nói."
Nói xong, thầy lại tiếp tục giảng bài tiếp theo.
Học sinh vừa hỏi bài thì mặt đỏ bừng như làm chuyện gì sai trái, ngượng ngùng ngồi xuống.
Tất nhiên, thái độ đó của thầy chỉ nhắm vào học sinh bình thường.
Nếu là những bạn có gia cảnh tốt lên tiếng hỏi, thầy vẫn sẽ kiên nhẫn giải thích.
Vài hôm trước, thầy cũng từng mắng tôi.
Tiếng cười khẩy của thầy khi ấy rõ ràng đến nỗi tôi chỉ cần nhìn thấy mặt thầy là nhớ ngay ánh mắt khinh thường, khóe miệng nhếch lên của ông ấy:
"Thật là, không biết học hành làm gì, về quê trồng trọt chẳng phải tốt hơn sao?"
20
Tôi rút ngắn thời gian ngủ xuống còn 5 tiếng mỗi ngày.
Nhưng cho dù như vậy, tiến độ vẫn không thể theo kịp trong một sớm một chiều.
Khi tôi đang nỗ lực, thì người khác cũng không ngừng tiến bộ.
Phạm vi đề thi lần nào cũng vượt quá chương trình.
Đặc biệt là môn tiếng Anh.
Trong lớp có những bạn đã có thể nói chuyện với giáo viên bản ngữ hoàn toàn bằng tiếng Anh, vừa nói vừa cười thoải mái.
Đến lượt tôi, chỉ có thể lắp bắp ngập ngừng đọc từng chữ.
Tôi thấy rõ giáo viên bản ngữ nhíu mày, cố gắng giữ lễ phép nhưng vẫn lộ ra vẻ bối rối.
Xung quanh còn vang lên vài tiếng cười không chút che giấu.
Mặt tôi đỏ bừng, nhưng chỉ có thể giả vờ không quan tâm, rồi sau giờ tan học lại nghe băng ghi âm luyện đi luyện lại.
Tôi biết mình nhất định sẽ thành công.
Bởi vì, tôi không có tư cách để thất bại.
21
Trong kỳ thi giữa kỳ, tôi đứng thứ 40.
Lớp có tổng cộng 45 người.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Bởi vì lớp chọn áp dụng chế độ luân chuyển, mỗi học kỳ sẽ thay hai học sinh có thành tích xếp hạng thấp nhất.
Nói thẳng ra, chính là thay thế học sinh yếu.
Mà trong năm người cuối bảng, đã có hai bạn là học sinh chuyên thể thao.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, có thể đến cuối kỳ tôi sẽ bị loại khỏi lớp chọn.
Lúc này, Trần Chỉ rút bảng điểm của tôi ra xem.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!