Cảnh Ngọc đặt cây vĩ cầm xuống, trầm ngâm trong giây lát. Vì tiền, cô quyết định giữ bình tĩnh để trao đổi thẳng thắn với Klaus.
Dù sao thì tài khoản lương của cô vẫn nằm trong tay anh, và cũng chính anh là người quyết định cô có nhận thêm tiền thưởng hay không.
Cảnh Ngọc nói, "Ngài Klaus."
Klaus tiện tay treo áo khoác lên giá bên cạnh, "Ừm?"
Cảnh Ngọc thẳng thắn, "Thi thoảng, lời nói của ngài có thể khéo léo hơn một chút được không?"
Klaus bật cười, ngồi xuống chiếc ghế cao gần đó, ra hiệu cho Cảnh Ngọc tiếp tục kéo vĩ cầm.
Nhưng Cảnh Ngọc cảm thấy tài năng âm nhạc của mình vừa bị thách thức, lòng tự tôn bị tổn thương, nên kiên quyết không chơi nữa.
André tối nay không đến chơi, trong nhà chỉ có Klaus và Cảnh Ngọc.
Đang là kỳ nghỉ, Cảnh Ngọc không cần phải dậy sớm để đến trường học ở gần đó, còn Klaus, vốn không thích sự ồn ào nơi đây, dường như cũng chẳng mặn mà với cuộc sống trong căn hộ này.
Ngày mai, hai người sẽ chuyển về căn biệt thự Ludwig để tận hưởng kỳ nghỉ thanh nhàn ở đó.
Thực ra, Cảnh Ngọc khá thích căn biệt thự Ludwig.
Cách âm ở đó tốt hơn nhiều so với căn hộ này.
Khi có André, Klaus thường không quá lố, cũng không thể hiện hành động thân mật với Cảnh Ngọc trước mặt đứa trẻ, nhiều nhất chỉ là một cái chạm má xã giao.
Klaus không thích công khai đời sống riêng tư, mọi thứ được che giấu rất kỹ. Người Đức phần lớn rất coi trọng sự riêng tư, nhưng Klaus thậm chí còn chú trọng hơn.
Hoặc nói cách khác, ngoài Cảnh Ngọc ra, không ai biết được những thói quen bí mật trong đời sống của ngài Klaus.
Cảnh Ngọc hơi đau tay, cô đặt cây vĩ cầm xuống bàn, cổ tay đã hơi nhức mỏi.
Klaus nhìn bóng lưng cô, đột nhiên hỏi, "Sao em không mặc sườn xám nhỉ?"
Côngạc nhiên, quay lại nhìn anh.
"Em mặc sườn xám rất hợp," Ánh mắt xanh lục của Klaus chăm chú nhìn cô. "Có cần đặt thợ may làm cho em một bộ không?"
Cảnh Ngọc ngần ngại vài giây.
Thực tế, cô không biết nhiều về sườn xám và cũng không phải người yêu thích trang phục này. Nhưng điều đó không ngăn cô tận dụng cơ hội để nhận thêm quà từ anh.
Cảnh Ngọc làm bộ khó xử, "Ngài Klaus, nếu mặc sườn xám thì chắc phải có thêm trang sức đi kèm mới phù hợp."
Klaus bao dung nhìn cô, vẫn hào phóng như thường lệ, "Thứ Sáu tuần tới, tôi sẽ đưa em đi chọn."
Cảnh Ngọc reo lên vui sướng, ôm chặt lấy anh.
Nhưng trong lòng cô vẫn đầy nghi hoặc.
Cô từng mặc sườn xám trước mặt Klaus bao giờ vậy?
Thực tế, số lần cô mặc sườn xám chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đặc biệt là ở Đức, cô thậm chí còn hạn chế mặc váy, đừng nói đến sườn xám, để tránh trở thành mục tiêu của những kẻ xấu.
Một số quốc gia ở châu Âu không an toàn, đặc biệt là với người châu Á. Cảnh Ngọc từng trải qua sự phân biệt về ngôn ngữ, nên sâu sắc hiểu điều này.
Klaus làm sao biết được cô mặc sườn xám?
Cảnh Ngọc lắc đầu, quyết định không nghĩ đến những chuyện rối rắm này nữa.Trưa hôm sau, sau khi hoàn thành buổi học vĩ cầm, cô nhận được email bằng tiếng Anh từ giảng viên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!