Chương 27: (Vô Đề)

Giang Hằng thất thần nhìn đầu bếp, đầu bếp mím môi, không đành lòng nhìn dáng vẻ này của Giang Hằng, cô ấy thấp giọng nói, "Cô nhóc ấy đã chịu nhiều uất ức lắm rồi, cậu chủ, cậu mau đi dỗ con bé đi.

"

Nghe vậy, lúc này Giang Hằng mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần, anh tha thiết nhìn đầu bếp, hy vọng đầu bếp nói cho mình biết Tùy An đi đâu.

Nhà họ Tùy đã sụp đổ, cô có cách nào quay lại đó được.

Ba mẹ cô đã ra đi từ sớm, một cô gái nhỏ như cô biết đi về đâu?

Năm chữ "lóng nóng như lửa đốt" cũng không đủ để hình dung tâm tình của Giang Hằng lúc này, anh vội vàng hỏi đầu bếp, "An An ở đâu?"

Đầu bếp thấy Giang Hằng như vậy, thầm thở dài, nếu sớm biết sẽ có ngày này thì lúc trước vì sao lại làm vậy.

Cô không đành lòng nhìn Giang Hằng khổ sở, cũng không muốn Tùy An không vui.

Nghĩ nghĩ, cô nói với Giang Hằng, "Cậu chủ, cậu chắc chứ?"

Giang Hằng ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý của đầu bếp.

Anh do dự một lát, đầu bếp thấy vậy, cô ấy thở dài, nói với Giang Hăng, "Cậu chủ, An An chỉ là một cô gái nhỏ, nếu cậu không chắc chắn thì đừng trêu chọc cô bé nữa.

"

Nghe đầu bếp nói xong, Giang Hằng chỉ im lăng.

Đầu bếp lại thở dài, nghe thấy tiếng thở dài của đầu bếp, lông mi Giang Hằng run rẩy.

Giám đốc Tôn đứng sau Giang Hằng, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng cảm thấy không đáng thay Tùy An.

Đúng vậy, nàng thiếu nữ đã dùng tất cảm tình cảm của mình quan tâm một người đàn ông lạnh nhạt.

Mà người đàn ông đó lại đền đáp cô quá ít, dù nhìn từ góc độ nào thì đây cũng không đáng giá.

Nhưng…

Ai bảo tình yêu là một thứ chết tiệt như vậy chứ?

Giám đốc Tôn cắn răng nghĩ.

Đầu bếp chào hỏi giám đốc Tôn, đẩy Giang Hằng về Thính Tuyết Lâu.

Giám đốc Tôn không đi theo, anh ta đứng ngoài Thính Tuyết Lâu, nhìn Giang Hằng và đầu bếp đi xa.

Anh ta bỗng tưởng tượng hình ảnh của Giang Hằng mấy năm sua.

Nếu Giang Hằng bỏ lỡ Tùy An…

Giám đốc Tôn buồn rầu nghĩ, vậy thì có lẽ cả đời này Giang Hằng sẽ cứ sống trong vô vị.

Anh ta không hề nói ngoa, rất có khả năng Giang Hằng sẽ lựa chọn cuộc sống như vậy.

Tuy thời gian giám đốc Tôn đi theo Giang Hằng không dài như trợ lý đặc biệt Lâm, nhưng xét từ nét mặt và tác phong của Giang Hằng, có lẽ đó là con đường thích hợp nhất mà anh sẽ chọn.

Quá khứ của Giang Hằng quá thê thảm, thê thảm đến nỗi một người ngoài nghe xong, khóe mắt cũng phải phiếm hồng.

Lớn lên trong một gia đình như vậy, Giang Hằng không bị ảnh hưởng đã may lắm rồi.

Giám đốc Tôn thở dài nhìn bóng dáng Giang Hằng mờ dần, làm một người bạn, anh ta mong Giang Hằng đừng bỏ lỡ Tùy An, đừng bỏ lỡ… tia sáng trong cuộc đời anh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!