Chương 2: (Vô Đề)

Tùy An nghe Giang Hằng nói vậy thì sửng sốt.

Giang Hằng nhìn cô gái nhỏ ngơ ngác với vẻ thích thú.

Vóc người Tùy An nhỏ nhắn, ở trong mắt Giang Hằng, cô gái nhỏ Tùy An này chỗ nào cũng xinh xắn.

Khuôn mặt Tùy An giống mẹ, mẹ cô là người Giang Nam, những người lớn lên ở vùng sông nước Giang Nam thường dịu dàng như gió xuân, Tùy An thừa hưởng đôi mắt hình quả hạnh của mẹ, đôi mắt ngẫn nước, mang theo vẻ ngây thơ, khiến người ta phải mềm lòng.

Làn da cô gái nhỏ trắng nõn, gần như phát sáng dưới ánh đèn, khuôn mặt hơi mũm mĩm, kết hợp với đôi mắt ấy càng khiến cô trở nên thuần khiết.

Giang Hằng quan sát Tùy An, ước tính chiều cao của cô, khoảng 1m6, ở tuổi của cô gái nhỏ thì chiều cao này cũng vừa phải.

Dù thế nào thì cô gái nhỏ ở trong mắt anh vẫn là tốt nhất.

Tùy An quay người lại, hỏi Giang Hằng,

"Sao chú biết biệt danh của cháu?"

Vừa dứt lời, cô lập tức nhớ tới lúc nãy ở trước mặt Giang Hằng, chú nhỏ đã gọi biệt danh của mình.

Cô quay mặt đi, bước xuống cầu thang, đi tới sofa ngồi xuống, toàn bộ quá trình không nói gì.

Tùy An bị Giang Hằng nhìn vậy thì hơi xấu hổ, cô yên lặng ngồi trên sofa, cách Giang Hằng một khoảng, ôm một con mèo bông trong lòng, ngón tay mềm mại không ngừng gảy gối ôm, có chút khẩn trương.

Giang Hằng cũng không biết nên nói gì với Tùy An, dù sao hai người đã nhiều năm không gặp.

Tùy An lại bị bệnh nên không còn nhớ anh, Giang Hằng nhất thời không nói nên lời, mà Tùy An cũng không biết nên nói cái gì với người chú kỳ lạ này.

Cô lặng lẽ liếc Giang Hằng vài lần, Giang Hằng ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, đang rũ mi suy nghĩ gì đó.

Cảm nhận được ánh mặt của Tùy An, Giang Hằng nhấc bình nước lên rót cho cô một cốc, sau đó đẩy đến trước mặt cô.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy thôi nhưng khi Giang Hằng thực hiện lại vô cùng đẹp trai.

Tùy An nhận lấy, nhấp một ngụm, nhỏ giọng nói, Cảm ơn chú.

Giang Hằng nhấp môi, nói,

"Không cần nói cảm ơn."

Tùy An không biết nên nói gì cho đúng, chỉ đành im lặng cho qua.

Không lâu sau, Tùy Miểu ra khỏi bếp, trên người vẫn đang đeo chiếc tạp dề hình con gấu, hô hai người rửa tay ăn cơm.

Tùy An vội đứng lên đi vào phòng bếp, Giang Hằng cũng đi qua giúp bê thức ăn.

Tay nghề Tùy Miểu không tồi, nấu cả bàn thức ăn.

Sau khi ngồi xuống, Tùy Miểu lấy một chai rượu vang, rót cho Giang Hằng một ly, nói,

"Anh em chúng ta đã lâu không gặp mặt, hôm nay phải uống một chén mới được."

Giang Hằng cụng ly với Tùy Miểu thấy cô gái nhỏ bên cạnh đang cố gắng nhặt nấm hương ra, ánh nhíu mày lại.

Không được kén ăn.

Tùy An khịt mũi, nhỏ giọng nói,

"Nhưng mà nấm hương rất khó ăn."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!