Chương 80: (Vô Đề)

Edit: DLinh – Beta: Chi

*****

Trước khi vào đoàn làm phim, Tùy Ý còn phải hoàn thành buổi chụp hình cho tạp chí.

Lịch chụp hình được xếp vào buổi chiều. Sáng nay, Tùy Ý tranh thủ đưa Ninh Lan về nhà.

Đầu tháng ba, thời tiết lúc ấm lúc lạnh. Lúc xe tiến vào trong sân, Ninh Lan nhìn thấy trong bồn hoa có vài đóa mộc lan đã bắt đầu hé nụ. Đi tiếp về phía trước, cậu thấy hai người đàn ông trung niên đang đứng ở cửa chào đón bọn họ. Cậu từng gặp người đang nở nụ cười thân thiết kia, đó là thầy của Tùy Ý, người còn lại có vẻ mặt nghiêm nghị, đương nhiên là bố Tùy Ý.

Trên đường, thầy đã gọi vài cuộc để xác nhận vị trí của hai người nên ngay khi bọn họ vào nhà, trà bánh nóng hổi đã được mang lên.

Sau khi cả hai ngồi xuống, thầy nói với Ninh Lan: "Không biết con thích ăn gì nên tùy tiện chuẩn bị thôi."

Tùy Ý đặt cốc sữa ấm vào tay Ninh Lan rồi đẩy mấy món tráng miệng vị cacao và dâu tay đến trước mặt cậu. Ninh Lan vừa khách sáo trả lời "con thích ăn cả ạ" với thầy, vừa nháy mắt với Tùy Ý, nhắc hắn trước mặt người lớn nên tem tém lại.

Thầy giáo thấy hai người tình cảm thì rất vui, liên tục hỏi han tình hình gần đây của cả hai, còn lấy ra một quyển sách nhỏ, bảo bọn họ chọn nhà.

Ninh Lan tạm thời không muốn bán căn nhà bà Trương để lại. Gần đây phía Tuyền Tây như ong vỡ tổ, rất nhiều paparazi và fan kéo tới. Cậu không tiện lộ diện, quầy bán quà vặt đã chuyển giao cho thím Khương hàng xóm, vậy nên việc gấp nhất hiện tại chính là tìm một chỗ ở.

Những căn nhà thầy tìm đều là duplex hoặc loft (*), Ninh Lan nhìn thoáng qua bản vẽ mặt phẳng đã thấy xót. Nhân lúc hai thầy trò Tùy Ý thảo luận mệt nên nghỉ ngơi, cậu nhỏ giọng phát biểu ý kiến: "Con thấy ký túc xá cũng tốt lắm, không cần…"

(*) Duplex hay loft đều là những căn hộ thông tầng, thường có trong các dự án chung cư cao cấp.

"Không được, phòng ở bên đó cũ quá rồi, bảo an cũng không ổn."

Không biết có phải do đang ở nhà mình hay không mà Tùy Ý cường thế hơn hẳn. Dù là giải thích hay thuyết minh, giọng hắn đều toát ra áp lực không cho phép người khác cự tuyệt.

Tùy Thừa ngồi một bên vẫn luôn im lặng, tay cầm tờ báo run run, ho nhẹ hai tiếng. Ninh Lan lén trợn mắt, cầm một miếng bánh ngọt tự bịt kín miệng mình.

Trước giờ cơm trưa, Tùy Ý và Tùy Thừa lên phòng làm việc nói chuyện, thầy giáo ôm quyển sách nhỏ ngồi xuống cạnh Ninh Lan: "Con trai, con xem đi, nếu thật sự không thích căn nào thì chú sẽ tìm căn khác cho các con."

Hai tiếng "con trai" của thầy dọa Ninh Lan sợ hốt hoảng. Cậu đã sắp ba mươi, nhìn thầy lại chẳng lớn hơn bọn họ là bao. Cậu liên tục xua tay, nói: "Cái nào cũng tốt cả, con không hiểu về nhà ở, mọi người cứ quyết định là được ạ."

Thầy ngắm nhìn cậu một lát, bỗng nhiên nở nụ cười: "Chú biết ngay thằng bé Tùy Ý kia ngại ngùng, không dám nói thẳng với con, bảo sao vừa rồi con không tham gia thảo luận."

Ninh Lan chớp mắt, không hiểu.

Thầy nhìn vẻ mặt của cậu, hạ giọng hỏi: "Nó vẫn chưa cầu hôn con phải không?"

Ăn cơm trưa xong, trên đường trở về phim trường, Tùy Ý hiếm khi nói nhiều, cố gắng tẩy não Ninh Lan vì sao nên chọn nhà lớn. Trong những lí do đó, điều duy nhất hấp dẫn Ninh Lan chỉ có phòng bếp rộng, nhưng cậu vẫn cảm thấy chuyện quét dọn tương đối phiền toái. Tùy Ý giơ tay nói cứ giao cho hắn, Ninh Lan không chấp nhận cũng chẳng phản đối, chỉ nghiêng đầu, nhìn hắn cười tủm tỉm.

Cậu nhìn chăm chú đến nỗi Tùy Ý cảm thấy hốt hoảng, hắn hỏi: "Trên mặt anh có gì sao?"

Ninh Lan nghĩ đến chuyện "cầu hôn" và "nhà cưới" thầy giáo kể ban nãy, chép môi, mơ hồ nói: "Không có gì, tại anh đẹp trai quá thôi."

Mỗi ngày, dưới weibo Tùy Ý đều có cả vạn fan khen hắn hết lời, lẽ ra hắn đã sớm miễn dịch. Nhưng mỗi lần được Ninh Lan khen, hắn đều như pháo xịt, không nói nên lời, hai má ửng đỏ.

Trang phục cho buổi chụp hình hôm nay có ba bộ. Lúc Ninh Lan bước vào, ekip đang chụp concept đồng phục. Bộ đồ ôm lấy thân người kết hợp với bốt ngắn bằng da khiến Tùy Ý càng thêm cao lớn. Gương mặt hắn anh tuấn, đoan chính, hốc mắt hơi trũng làm tăng lên vẻ bí ẩn quyến rũ, khiến Ninh Lan nhớ tới bộ phim đầu tay "Dạ tấu" của hắn. Cậu thầm nghĩ, bảo sao mọi người đều muốn hắn đóng những vai vừa chính vừa tà.

Ninh Lan sợ ảnh hưởng đến công việc của mọi người, chỉ xem một lát đã đi ra. Cậu ngồi trên ghế ngoài hành lang được mấy phút thì cửa studio bên cạnh bỗng bật mở, một người quen cũ bước ra.

Hôm nay Kỷ Chi Nam cũng tới chụp ảnh quảng cáo, buổi tối cậu ta còn phải tới hội trường tổ chức sinh nhật để khảo sát. Người đang nói chuyện điện thoại với cậu đã đứng chờ ở cửa, bảo cậu cứ đi thẳng ra. Cúp điện thoại, Kỷ Chỉ Nam đi ra cửa, đột nhiên nhìn thấy người trước mắt, nụ cười ngọt ngào chưa tan trên mặt lập tức đông cứng.

"Chào thầy Kỷ." Ninh Lan chào cậu.

Trong ấn tượng của Kỷ Chi Nam, Ninh Lan đã rời khỏi showbiz từ lâu, không ngờ lại gặp cậu ở đây. Cậu ta không có chuyện gì để nói với Ninh Lan, chỉ gật đầu thay cho lời đáp.

Ninh Lan biết Kỷ Chi Nam không có tâm trạng nói chuyện với mình, cậu cũng không muốn làm tốn thời gian của đối phương, chỉ cúi thấp đầu, nói: "Tôi xin lỗi vì chuyện năm đó."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!