Chương 77: (Vô Đề)

Edit: Mimi – Beta: Chi

*****

Hôm sau thức dậy, tầm mắt Tùy Ý rơi trên chiếc chăn lông in hình hoa hướng dương đắp trên người, đầu óc chìm vào mơ hồ.

Khi tỉnh táo lại, hắn vội xuống giường, nhanh chân chạy ra khỏi phòng. Nhìn thấy Ninh Lan đang cầm chảo rán trứng ốp la trong phòng bếp, hắn mới cảm thấy trái tim lơ lửng của mình rơi "bịch" về lồng ngực.

Ninh Lan nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu dậy rồi à… Sao không đi dép?"

Tùy Ý xấu hổ quay vào phòng, đi dép trong nhà rồi mới trở ra.

Ninh Lan đang dùng một cái nồi khác để nấu nước. Chờ nước sôi, cậu thả mì sợi vào, mì chín trụng qua hai lần nước lạnh rồi mới vớt ra. Cậu nêm vài giọt nước mắm và dầu vừng vào nước dùng, cho mì đã chần vào, đặt thức ăn và trứng lên trên, bữa sáng đã xong.

Đây là lần thứ hai Tùy Ý được ăn mì sợi do Ninh Lan nấu, ăn miếng to thì sợ nhanh hết mà cắn nhỏ lại sợ mì trương, cực kỳ rối rắm. Thấy Ninh Lan ngồi phía đối diện chỉ ăn một nửa đã bỏ lại, đi ra bàn bếp chuẩn bị làm bánh bột lọc, Tùy Ý lập tức thay đổi mục tiêu, ăn gọn bát mì của mình rồi mò tới chỗ đối phương hỏi bao giờ được ăn món mới.

Ninh Lan rót nước vào tô, vừa trộn bột vừa đáp: "Buổi tối."

Có thể ở lại đến tối, không chừng còn có thể nán lại một đêm, Tùy Ý vô cùng thỏa mãn. Lại nhớ đến chuyện Ninh Lan đã đồng ý với mình hôm qua, hắn đúng là vui không tả nổi.

Trong phút chốc, hắn đã hồn nhiên quên mất hôm qua mình nắm chặt tay người ta dùng dằng xoắn vặn cỡ nào.

Tâm trạng của Ninh Lan khá tốt. Sáng nay Tùy Ý thấy cậu uống thuốc, mở tiệm, nấu cơm, bận rộn hệt như mọi ngày.

Thỉnh thoảng lại có hàng xóm tới chơi vì sợ cậu buồn, nhưng thấy cảm xúc của cậu ổn định, họ đều an tâm, chỉ an ủi vài câu rồi nhanh chóng rời đi.

Tùy Ý hiểu Ninh Lan đã dần lấy lại cân bằng. Bà Trương để lại tờ giấy bảo cậu bán nhà đi, nhưng tạm thời cậu không muốn thay đổi thói quen sinh hoạt. Chờ một thời gian nữa, tìm được thời cơ thích hợp, hắn sẽ đề cập đến chuyện này, không chừng cậu sẽ đồng ý luôn.

Kế hoạch đã được Tùy Ý vạch ra tỉ mỉ. Hắn tìm phòng ở nội thành, diện tích không cần quá lớn, hoàn cảnh tốt, giao thông tiện lợi là được. Dù sao cũng chỉ có hai người ở với nhau thôi.

Còn chuyện trang hoàng nội thất thế nào, cứ để Ninh Lan quyết định. Bọn họ có thể cùng lượn qua các cửa hàng nội thất và đồ gia dụng, mua bàn chải đánh răng, cốc súc miệng và dép lê có đôi có cặp. Ninh Lan thường đá dép xuống gầm giường, bọn họ có thể mua giường sát đất (1), vừa có chỗ đựng đồ lại không phải lo đồ đạc bị rớt xuống gầm giường, tìm hoài không thấy, chắc chắn Ninh Lan sẽ thích.

(1) Hình minh họa:

Trước đây Tùy Ý không biết rằng chỉ cần tưởng tượng tới cảnh sống chung với Ninh Lan cũng đã khiến hắn cảm thấy hạnh phúc. Xa cách hơn ba năm, yêu cầu của hắn đối với sinh hoạt hàng ngày đã giảm xuống mức thấp nhất, cuối cùng chỉ còn duy nhất một điều – có Ninh Lan ở bên là được.

Buổi sáng, Tùy Ý tranh thủ thời gian rảnh để xem kỹ kịch bản Vương Húc gửi cho mình, tháng sau casting, đầu năm tới sẽ bắt đầu bấm máy. Công ty như muốn bù lại nửa năm nghỉ phép của hắn, tháng hai sang năm, ngoài họp báo ra mắt đĩa đơn mới, hắn còn một buổi concert ở thủ đô, hành trình không thể kín hơn.

Trong nháy mắt, ngày nghỉ chỉ còn lại hai, ba tháng. Tùy Ý cảm nhận được sự gấp gáp của thời gian, tự nhủ phải biểu hiện tốt hơn.

Đầu tiên, mỗi ngày một đóa hoa, tuyệt đối không thể giảm nữa.

Chợ ở Tuyền Tây không hoa bán, Tùy Ý phải lái xe tới khu thương mại hơi xa một chút để mua, nhân tiện mua thêm một số nguyên liệu nấu ăn Ninh Lan cần. Lúc trở về, hắn thấy tên bác sĩ họ Lỗ kia đứng ngoài quầy bán quà vặt trò chuyện với Ninh Lan đang đứng ở bên trong.

Chuông báo động trong lòng Tùy Ý rung lên dữ dội, vừa vào phòng bếp rửa thực phẩm vừa vểnh tai nghe ngóng. Hai người bọn họ nói chuyện hậu sự của bà Trương rồi lại nói tới tình hình sức khỏe của Ninh Lan. Nghe được chuyện cậu làm blogger ẩm thực để giải quyết vấn đề tâm lý, Tùy Ý không khỏi trầm tư.

Lúc làm cơm trưa, Tùy Ý tiếp tục xắn tay giúp đỡ. Khoai tây sợi cắt thành khoai tây thanh, rau xanh cũng không biết cắt. Ninh Lan ủ rũ không thôi, lại không nói gì, bảo hắn cứ vậy mà thả vào nồi.

Mãi đến khi Ninh Lan gục xuống bàn cơm trong trạng thái mê man, Tùy Ý mới nhận ra cậu không ổn. Sờ trán người nọ, nhiệt độ cao đến bỏng tay.

Đưa cậu tới một bệnh viện gần đó, kiểm tra thân nhiệt, truyền nước biển, Tùy Ý không ngừng tự trách mình sơ ý. Mấy ngày nay Ninh Lan bận lo hậu sự của bà Trương, bận bịu đến gần như không chợp mắt. Sự ra đi của bà là một đả kích rất lớn đối với cậu, không gào khóc không có nghĩa là cậu đã ổn.

Lần này Ninh Lan sốt ba ngày liên tục, nhiệt độ cứ xuống rồi lại lên. Ngoài truyền nước và các phương pháp hạ nhiệt vật lý, Tùy Ý còn nhờ Mễ Khiết mang miếng rán rốn (2) tới.

(2) Hình minh họa:

Lúc Tùy Ý vén áo Ninh Lan lên, định giúp cậu dán miếng hạ sốt, người nọ mơ màng giơ tay đẩy hắn ra. Tùy Ý dễ dàng ngăn cản động tác của cậu: "Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy nữa? Hử?"

Ninh Lan dường như nghe lọt, tặc lưỡi, buông cánh tay mềm nhũn xuống, không chống cự nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!