Chương 7: (Vô Đề)

Đèn chuyển từ đỏ sang xanh, Tùy Ý mở loa ngoài, đặt điện thoại lên taplo trống trải, chân phải nhả phanh.

"Ừ." Hắn lên tiếng.

Người đàn ông ở bên kia điện thoại vội hỏi: "Vẫn chưa ngủ à?"

"Ừ."

"Gần đây thế nào? Sinh hoạt phí có đủ dùng không? Có cần…"

Không đợi đối phương nói hết, Tùy Ý đã ngắt lời: "Đủ, không cần."

Thái độ của hắn cứng rắn lạnh lùng, không muốn nhiều lời dù là một chút.

Người ở bên kia điện thoại im lặng trong giây lát, nói: "Được rồi. Cuối tuần là sinh nhật của ba Lục, ông ấy rất nhớ cậu, có rảnh thì về nhà một lát đi."

Dù bị Tùy Ý chống đối ra mặt, người đàn ông vẫn ôn hòa như trước, có vẻ không tức giận chút nào.

"Không rảnh. Tôi cúp máy đây." Tùy Ý không thèm nể mặt, dứt lời liền chuẩn bị ngắt cuộc gọi luôn.

"Chờ chút, Tùy Ý." Người ở bên kia điện thoại vội vàng gọi hắn: "Thầy biết… tôi biết cậu còn hận tôi. Chuyện của mẹ cậu đúng là tôi có lỗi, tôi không có ý định trốn tránh trách nhiệm, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, những gì cậu thấy cũng không phải là tất cả. Gần đây sức khỏe của ba cậu không tốt, chí ít cậu cũng nên về nhà một chuyến, nghe xem ông ấy nói thế nào."

Tùy Ý dập máy, khoang xe yên tĩnh trở lại.

Đi thêm một đoạn, Tùy Ý mở miệng nói: "Dậy rồi à?"

Ninh Lan vẫn giữ nguyên tư thế cũ, cổ cũng cứng lại rồi. Nghe hắn nói thế, cậu chậm chạp quay sang, ngáp một cái đầy vẻ làm màu, giả vờ vừa tỉnh giấc: "Đến rồi à?"

Tùy Ý cũng không bóc mẽ, nói: "Sắp."

Thực ra Ninh Lan rất căng thẳng. Cậu không cố ý nghe người khác nói chuyện điện thoại, nhất là một cuộc điện thoại riêng tư như vậy, nhưng cậu cũng đâu thể giơ tay lên để bịt tai? Trong hoàn cảnh này, giả vờ ngủ đã là cách xử lý thỏa đáng nhất rồi.

Đậu xe xuống hầm ngầm xong, hai người đi thang máy lên lầu.

"Ấy, chung cư này có không ít loại xe nhỉ." Sau khi cửa thang đóng lại, Ninh Lan bắt đầu kiếm chuyện làm quà.

Tùy Ý không để ý chuyện này, thuận miệng nói: "Cậu thích nghiên cứu xe cộ à?"

"Đâu, chỉ thích thôi, nếu không thì đã không tới cửa hàng 4S rồi." Ninh Lan liếc nhìn Tùy Ý: "Này, cậu không cho rằng tôi cố ý tới đó để ăn đòn chứ?"

Tùy Ý cười, lắc đầu: "Không."

Vẻ mặt của hắn chẳng thành thật chút nào. Ninh Lan vốn định giải thích, đột nhiên nhớ ra ngày đó cậu đã bảo hắn là "chồng" để thoát thân nên xấu hổ ho nhẹ mấy tiếng, đưa tay sờ mũi, im lặng không nói nữa.

Lúc ra khỏi thang máy, Tùy Ý hỏi: "Còn thiếu tiền không?"

Giọng nói của đối phương thản nhiên và bình lặng. Ninh Lan đi ở đằng sau nên không biết vẻ mặt hắn thế nào, cũng không xác định được hắn thật sự quan tâm hay chỉ là khinh thường trào phúng. Nhưng dù Tùy Ý hỏi với động cơ gì, Ninh Lan cũng đều trả lời giống nhau thôi.

"Không, cảm ơn nhóm trưởng quan tâm."

Tùy Ý không hỏi tiếp nữa. Hắn lấy chìa khóa mở cửa vào nhà. Những thành viên về trước đang nằm la liệt trên ghế sa lông trong phòng khách. Hai người phối hợp đỡ bọn họ về phòng.

Bận rộn xong xuôi đã là đêm khuya tĩnh mịch, Tùy Ý khôi phục vẻ trách nhiệm của một trưởng nhóm, nói với Ninh Lan: "Ngày mai quay MV ngoại cảnh, đi ngủ sớm đi."

Dù người trẻ tuổi có sức khỏe tốt thì cũng không chịu nổi sự bào mòn của rượu. Mãi đến chiều ngày hôm sau, năm con ma men kia mới tỉnh táo lại, rửa mặt chải đầu ăn diện xong thì theo đội tới trường quay.

Địa điểm quay chụp hôm nay là sân thể dục của một trường học. Tranh thủ chủ nhật học sinh được nghỉ, bọn họ đến quay cảnh thiếu niên chạy nhảy dưới trời chiều.

Trước khi ra cửa, Ninh Lan đã âm thầm nhét miếng độn tăng chiều cao trong giày, đứng còn được, chạy quả thật không thuận tiện lắm, cứ cảm thấy vừa nhấc chân, giày sẽ lập tức văng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!