Chương 49: (Vô Đề)

Lúc nhận được tin nhắn, Tùy Ý cũng vừa quay xong cái quảng cáo Ninh Lan không nhận kia, đang plank (*) tại ký túc xá. Ninh Lan cúi người đưa điện thoại cho hắn, Tùy Ý giữ nguyên tư thế, đưa một tay lên nhận, màn hình sáng lên, hiện tên người nhắn là "thầy Kỷ".

(*) Plank:

"Vừa thấy trên mạng lan truyền CP của tôi và cậu, việc này phải xử lý cẩn thận, đừng làm gì thiếu suy nghĩ, chờ mọi chuyện lắng xuống là được."

Tùy Ý đọc hai lần, cảm thấy Kỷ Chi Nam có ẩn ý, hơn nữa có vẻ còn rất mất hứng.

Mấy hôm trước, tại hội trường buổi casting bộ phim "Dạ tấu", hắn có chạm mặt Kỷ Chi Nam, chào hỏi xong thì trò chuyện vài câu. Không phải hắn không cảm nhận được sự kháng cự từ Kỷ Chi Nam, mâu thuẫn ngầm này đặc biệt rõ ràng. Cũng không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện giải thích, chỉ là sau đó lại tự cảm thấy không có gì quan trọng. Hai người có thể duy trì giao lưu trong giới hạn của đối phương là được. Dù sao sau khi xảy ra chuyện kia, cả hai cũng không thể làm bạn.

Sau một cuộc trò chuyện đầy lúng túng, trước khi Kỷ Chi Nam cầm kịch bản rời đi, Tùy Ý giữ cậu ta lại, nói: "Thầy Kỷ, về chuyện lúc trước, tôi thay mặt Ninh Lan xin lỗi thầy. Cảm ơn thầy đã cứu cậu ấy trong vụ động đất."

Kỷ Chi Nam cũng là người dễ mềm lòng, cậu quay đầu lại, nói: "Không có gì, dù là ai tôi cũng cứu thôi, hơn nữa người cứu cậu ta cũng không phải tôi." Im lặng một lát, lần đầu tiên sau mọi chuyện, cậu ta buông lời cảnh cáo: "Con người tôi sợ phiền phức, tôi không mong những chuyện tương tự phát sinh, mong cậu và người bên cạnh chú ý lời nói và hành động."

Kỷ Chi Nam thể hiện rõ sự chán ghét khi phải dính dáng đến hắn. Vì thế, ngay khi đọc được tin nhắn, suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Tùy Ý là chuyện này có liên quan đến Ninh Lan.

Hắn đạp chân bật dậy, lấy khăn lau mồ hôi trên trán. Ninh Lan đang đọc sách ở bên cạnh, vẻ mặt không có gì bất thường. Thấy hắn đứng lên, cậu cầm chiếc cốc trên bàn, đưa cho hắn: "Uống nước đi."

Tùy Ý đoán vừa rồi lúc đưa điện thoại cho mình, Ninh Lan chưa nhìn thấy nội dung tin nhắn, nếu không cậu sẽ chẳng bình tĩnh như vậy.

Đương nhiên không loại trừ trường hợp cậu ngụy trang quá tốt, dù sao Ninh Lan vẫn rất có khả năng lừa gạt người khác.

Tùy Ý uống một ngụm nước lớn, sau khi thở đều lại thì hỏi: "Gần đây cậu có liên hệ với Kỷ Chi Nam không?"

Ninh Lan cuộn tròn ngón tay trên trang giấy, lắc đầu nói: "Tôi không."

Tùy Ý không nhìn ra manh mối nào từ vẻ mặt cậu, không hỏi thêm nữa. Hắn cầm di động, đắn đo một lát rồi trả lời Kỷ Chi Nam: "Được, vẫn là tôi được lời rồi, vất vả cho thầy Kỷ."

Ninh Lan không cố ý nói dối, cậu thật sự đã quên.

Không biết có phải vì thuốc không, gần đây thi thoảng cậu không thể phân biệt được hiện thực và mơ. Có một số chuyện cậu cho rằng đã xảy ra trong lúc mơ, nào ngờ khi tỉnh dậy lại phát hiện mình đã làm. Hoặc ngược lại, có việc cậu tưởng bản thân đã thực hiện, sau đó mới phát hiện việc kia chỉ ở trong mơ.

Ví dụ như hôm nay là sinh nhật Phương Vũ, cậu nhớ rõ buổi sáng đã nhét quà chuẩn bị sẵn vào túi, đến giữa trưa sờ túi áo mới phát hiện đồ còn trên người.

Ninh Lan không ăn cơm, đứng lên định đi ra ngoài. Tùy Ý ngăn cậu lại: "Đi đâu vậy?"

Ninh Lan có chút hoảng loạn, nói năng lộn xộn: "Quà… Sinh nhật, Tiểu Vũ."

Tùy Ý nhìn thấy đồ trong tay cậu là hiểu, bèn nói: "Chiều nay tôi tập chung với cậu ta, để tôi đưa tặng giúp cậu."

Nghe thế, Ninh Lan mới an tâm ngồi xuống, ăn một miếng cơm nhỏ, sau đó cắn đũa lạc vào cõi thần tiên.

Tùy Ý thấy gần đây Ninh Lan bận luyện tập, sụt cân rõ rệt, hôm nay còn lấy thêm nhiều thịt cho cậu. Nhìn cậu chỉ gắp một miếng sườn rồi gặm đến giờ vẫn chưa xong, miệng Tùy Ý cũng nhạt thếch, ăn không ngon. Hắn hỏi: "Không hợp khẩu vị à?"

Ninh Lan đang đắm chìm trong thế giới của bản thân, bỗng nhiên bị đánh thức, ngơ ngác nhìn hắn nói: "Không đâu, ngon lắm." Nói rồi cậu gắp thêm một miếng thịt rất nhỏ vào bát.

Tùy Ý đoán hẳn là cậu đang nghĩ tới sinh nhật Phương Vũ. Không biết trong hộp quà kia có gì, gói kỹ lắm, còn sợ người khác trông thấy nữa à?

Hắn nhớ lại mấy hôm trước, Phương Vũ nói muốn ăn cá nấu dưa chua Ninh Lan làm. Lúc ấy Ninh Lan vừa tập luyện xong, mệt đến mức không đứng thẳng nổi nhưng vẫn tới siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn, về bận bịu nửa ngày mới nấu xong. Trong khi đó, Phương Vũ chẳng cần đến nửa tiếng đã xử lí sạch, thỏa mãn xoa bụng nói lần sau lại đến.

Nghĩ đến đây, Tùy Ý không nhịn được nói: "Phương Vũ lớn hơn cậu, cậu không cần nuông chiều cậu ta."

Ninh Lan sửng sốt hồi lâu, nói: "Cậu ấy tốt với tôi nên tôi cũng đối xử tốt với cậu ấy thôi, không liên quan đến lớn hay nhỏ."

Tùy Ý cong miệng cười, giống như đang không biết có thể tin những lời này của cậu không.

Ninh Lan vốn đã không muốn ăn, giờ miệng càng nhạt, cậu rũ mắt nghịch bát đũa trên bàn, không ăn cơm. Tùy Ý gắp thêm đồ ăn vào trong bát cho cậu, Ninh Lan không muốn lãng phí thức ăn, nhất là thức ăn Tùy Ý gắp cho nên gắng gượng cầm đũa lên, ép mình ăn.

Ăn xong, hai người quay lại công ty.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!