Trong thoáng chốc, Ninh Lan nghe thấy có người gọi tên mình.
Cậu cựa quậy một cách khó khăn, chân còn cảm giác, cậu còn sống.
"Phật" một tiếng, bạt che mưa đậy trên người bị xốc mạnh lên, mưa rền gió dữ bên ngoài ồ ạt đánh tới. Đôi mắt đã quen với bóng tối đột nhiên thấy ánh sáng liền khó mở to, Ninh Lan phải thích nghi một lúc lâu mới thấy rõ mặt người vừa tới.
Thế mà lại là Kỷ Chi Nam.
Người nọ toàn thân ướt đẫm, vội vàng lau nước mưa trên mặt, phát hiện chân Ninh Lan bị đè, không nói một lời lập tức khom lưng bắt đầu nâng cái bàn lên.
Nhưng cái bàn trang điểm kia quá nặng, nâng được một chút lại rơi xuống như ban đầu. Ninh Lan kêu lên một tiếng đầy đau đớn, mặt trắng như tờ giấy, thở hổn hển mấy hơi, tỏ vẻ tàn ác, nói: "Cậu đi đi, đừng giả làm người tốt."
Hành động này của Kỷ Chi Nam có thể gọi là lấy ân báo oán, nhưng đối phương càng tử tế, lương thiện, Ninh Lan lại càng hoảng hốt.
Kỷ Chi Nam không quan tâm tới cậu, nghỉ ngơi một lát lại tiếp tục nâng bàn. Vị trí của cậu không thuận lợi, dùng sức rất khó khăn. Khi cậu sắp không cố nổi nữa, phía sau đột nhiên có người đi tới. Hắn nắm nhẹ cánh tay Kỷ Chi Nam, bảo: "Tiểu Tinh, em tránh ra, để anh."
Người đàn ông kia rất khỏe, hắn nắm chặt góc bàn đẩy mạnh, lập tức hất được cái bàn lên. Hắn và Kỷ Chi Nam ngả về phía sau theo quán tính. Kỷ Chi Nam lùi hai bước, nhanh chóng được người đàn ông che chở, không sây sát chút nào.
Ninh Lan đương nhiên nhớ người đàn ông tên Tần Ngụy Vũ này. Nhìn hai người quan tâm chăm sóc cho nhau, còn chẳng coi ai ra gì mà lôi lôi kéo kéo, cậu cảm thấy hơi chói mắt, cắn răng đứng dậy. Nhưng chân cậu bị thương, mới gượng được vài bước đã lại té nhào trên mặt đất.
Kỷ Chi Nam tới dìu Ninh Lan, song cậu lại không muốn nhận sự giúp đỡ của đối phương, cố ý nói những lời chối tai: "Cậu cho rằng tôi sẽ cảm ơn cậu à? Hả thầy Kỷ thánh mẫu?"
Kỷ Chi Nam thản nhiên nói: "Đừng nghĩ nhiều, chẳng qua tôi đã hứa với đạo diễn sẽ đưa cậu về thôi."
Đừng nghĩ nhiều? Sao có thể không nghĩ nhiều?
Ninh Lan bỗng nhận ra mình thật sự thua rồi, được Kỷ Chi Nam cứu, cậu đã thua một cách cực kỳ thảm hại.
Cậu nhếch miệng như khóc mà lại như cười, cảm thấy độ nực cười của những chuyện ngu xuẩn mình làm lúc trước đã vươn lên tầm cao mới.
Cùng lúc đó, ở Bắc Kinh cách hơn ngàn cây số, Tùy Ý đang rất bực bội vì Ninh Lan không đón nhận ý tốt của mình, lại nghe An Lâm nói vùng núi quay ngoại cảnh của đoàn phim "Lật ngược giang sơn" xảy ra động đất, không khỏi đứng bật dậy, sải chân đi thẳng ra ngoài.
An Lâm ngăn hắn lại: "Sắp diễn rồi, cậu đi đâu vậy?"
"Đi bệnh viện."
"Ninh Lan còn đang ở thành phố H, cậu định đi bệnh viện nào?"
Nghe cô nói, Tùy Ý mới thoát khỏi cảm giác bối rối bủa vây, hắn lấy di động ra gọi điện.
Vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng sau mấy cuộc điện thoại không có người bắt máy, đầu ngón tay hắn đã bắt đầu run lên. An Lâm bên cạnh thật vất vả mới liên lạc được với nhân viên của đoàn phim, xác nhận Ninh Lan không gặp nguy hiểm đến tính mạng, Tùy Ý mới bỏ điện thoại xuống, ổn định lại nhịp thở hỗn loạn của mình.
Phương Vũ dè dặt đưa cho Tùy Ý một tờ khăn giấy. Nhìn đối phương hoàn toàn biến sắc, cậu nghĩ có lẽ mình đã trách lầm nhóm trưởng rồi. Rõ ràng người này rất để ý đến Ninh Lan, phản ứng trong hoàn cảnh bất ngờ chắc chắn không thể giả vờ được.
Hôm nay AOW có tiết mục ghi hình tại hiện trường, tổng đạo diễn nghe chuyện, chủ động sắp xếp cho bọn họ vào quay trước.
Xong việc, sáu người vội vã ra ngoài. Ở ngoài có một đám fan chờ sẵn, bọn họ cũng vừa biết tin, có mấy em gái khóc hu hu, đuổi theo các thành viên trong nhóm hỏi Bubble Lan có sao không.
Lúc trước, nếu gặp cảnh tượng này, Tùy Ý đều sẽ rời đi nhanh nhất có thể. Nhưng hôm nay hắn lại dừng bước, bỏ khẩu trang nói với các fan: "Cậu ấy không sao, nhất định cậu ấy sẽ không sao."
Trở lại công ty, vừa xuống xe bảo mẫu, Tùy Ý đã lập tức tới bãi đỗ xe để lấy xe của mình. An Lâm đi cùng với hắn. Phương Vũ biết hắn muốn tới sân bay đón Ninh Lan, chạy đuổi theo: "Nhóm trưởng, tôi đi với."
Lục Khiếu Xuyên cũng chen lên xe, vừa xem chỉ đường vừa nói: "Vòng qua đường Thương Sơn đi, đường chính trong nội thành kẹt xe đấy."
Ninh Lan đã lên máy bay trở về. Bốn người nhanh chóng phi tới sân bay, đợi khoảng nửa tiếng thì thấy Ninh Lan được Mễ Khiết đỡ ra trong trạng thái khập khiễng.
Tùy Ý định tiến lên nhưng Phương Vũ đã nhanh chân nhào tới, Ninh Lan thì bình tĩnh mỉm cười, nói: "Tôi không sao… Cậu đừng khóc, tôi có chết đâu… Nào nào, bên kia có người chụp ảnh!"
Động tĩnh của bọn họ quá lớn, thu hút sự chú ý của mấy fan qua đường. Họ lấy điện thoại ra, điên cuồng chụp ảnh. Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng vây để ra chỗ để xe, nhưng lúc này việc bố trí chỗ ngồi lại trở thành một vấn đề nan giải.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!