Chương 36: (Vô Đề)

Năm phút trước khi lên sân khấu, Ninh Lan mới quay lại địa điểm tập hợp của AOW.

An Lâm bước nhanh tới, nghiêm túc hỏi: "Cậu đi đâu thế? Gọi điện cũng không nghe, đây đâu phải chỗ có thể đi lung tung?" Nói được một nửa, phát hiện trạng thái của Ninh Lan có vẻ không ổn, An Lâm thu lại những lời trách móc chưa nói ra, ngữ điệu trở nên dịu dàng hơn, cô hỏi: "Sao vậy, không thoải mái à?"

Ninh Lan lắc đầu: "Xin lỗi, tôi vừa đi tới toilet."

An Lâm kéo Ninh Lan sang một bên, hạ giọng: "Có phải cậu lại gặp chuyện gì khó khăn không?"

Ngay cả trợ lý cũng biết chuyện cậu "gặp khó khăn" chẳng phải lần một, lần hai. Ninh Lan nghĩ rồi tự mỉa mai. Cậu không cười nổi nữa, rũ mắt nhìn xuống đất: "Không đâu, cô không cần lo lắng."

An Lâm thấy cậu tâm trạng nặng nề nhưng không muốn nói ra, đành bất đắc dĩ thở dài. Trong bảy người của AOW, Ninh Lan không phải người nổi bật nhất, nhưng lại là người khiến người ta bớt lo nhất. Chuyện cậu bị xa lánh khi mới vào nhóm, An Lâm đều nhìn thấy, cô cũng âm thầm cố gắng hóa giải bất hòa. Nghe nói gia cảnh Ninh Lan không tốt, vào hôm sinh nhật, công ty định mời người nhà cậu tới, khi kiểm tra thông tin cá nhân của cậu mới thấy mục về cha mẹ hoàn toàn bỏ trống, số điện thoại liên hệ khẩn cấp cũng không có. Bảo sao cậu lại hiểu chuyện đến vậy, khác hoàn toàn với mấy vị thiếu gia suốt ngày gây chuyện đau đầu kia.

"Có chuyện gì cậu cứ nói với tôi và chị Trương Phạm, đừng giấu trong lòng." An Lâm khuyên nhủ.

Ninh Lan gật đầu đáp vâng, thầm nghĩ loại chuyện này chỉ có thể giấu cả đời trong bụng, không thể nói với bất cứ ai.

"À đúng rồi, lúc nãy cậu không có mặt, có chuyện này cậu cần nhớ kỹ." An Lâm đè thấp giọng: "Chị Trương Phạm có dặn, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, giải nhóm nhạc mới xuất sắc nhất sẽ thuộc về chúng ta. Chị ấy có dặn lúc lên sân khấu các cậu đừng tỏ ra hưng phấn quá, đừng để mọi người thấy chúng ta đắc ý. Có thể tỏ vẻ cảm động đến rơi lệ thì càng tốt, xây dựng hình tượng chịu đựng gian khổ, cố gắng hết mình."

Ninh Lan ngẩng đầu tỏ vẻ nghi hoặc. Cậu nhảy dù vào nhóm, làm gì có thứ cảm xúc vui buồn lẫn lộn khi thấy việc luyện tập chăm chỉ bao lâu cuối cùng cũng gặt hái được thành quả.

"Lúc debut cậu có nhiều anti, giờ cũng coi như được đa số fan công nhận, nghĩ lại lần trước ký… à…" An Lâm phanh lại đúng lúc: "Nhưng lúc lên sân khấu, âm nhạc vang lên, kiểu gì cũng có chút xúc động mà, phải không?"

Ninh Lan vốn cho rằng mình không khóc được. Suốt 23 năm cuộc đời, cậu đã đi qua rất nhiều chuyện mà có lẽ cả đời người khác cũng không thể có cơ hội trải nghiệm, theo lý thuyết đã chai sạn từ lâu, không chuyện gì có thể khiến cậu cảm động hay đau buồn cả.

Khi người dẫn chương trình công bố nhóm nhạc mới xuất sắc nhất năm là AOW, Ninh Lan vô cùng mờ mịt, thậm chí còn chẳng có hành vi nào bày tỏ sự vui vẻ, chỉ như đang đứng xem người khác được tôn vinh, tựa như những lời kia chẳng hề liên quan đến cậu.

"Này, lên sân khấu nhận giải thôi." Phương Vũ thấy cậu vẫn ngẩn người bèn nhắc nhở.

Bảy người xếp hàng ngay ngắn, đi sang cánh gà, bước lên sân khấu. Ninh Lan đi cuối cùng, tiếng nhạc sôi động vang vọng bên tai, cảnh tượng xung quanh hư hư ảo ảo như chẳng có thật.

Từ trước lúc lên sân khấu đến tận bây giờ, Ninh Lan không nhìn Tùy Ý lấy một lần, hoặc nói cách khác, cậu đang trốn tránh hắn. Cậu không biết nên nói gì với Tùy Ý, sau khi cơn đau thấu xương đi qua, cả người Ninh Lan như rơi vào buốt giá vô tận, không thể thoát ra.

Tùy Ý là độc dược với cậu, trước khi có thể buông bỏ, cậu không nên có bất kỳ sự liên hệ nào với hắn.

"Sau đây, xin được mời khách mời của chúng tôi, ngài Kỷ Chi Nam lên trao giải cho nhóm tân binh xuất sắc nhất."

Nghe thấy cái tên này, phản ứng đầu tiên của Ninh Lan là ngơ ngẩn, sau đó cậu không kiềm chế được, đưa mắt nhìn về nơi phát ra âm thanh. Cậu tận mắt chứng kiến Tùy Ý nhận lấy cúp từ tay Kỷ Chi Nam, hai người đối mặt trong giây lát dưới ánh đèn, vẻ tươi tắn cộng hưởng khiến nụ cười trên gương mặt cả hai càng thêm rạng rỡ.

"Đầu tiên, thay mặt cả nhóm, tôi xin được cảm ơn ban tổ chức đã chuẩn bị buổi lễ long trọng này. Xin được cảm ơn công ty của chúng tôi, Starlight Entertainment. Ngoài ra, chúng tôi muốn gửi lời cảm ơn đến tất cả các fan, nếu không có mọi người, sẽ không có AOW của hôm nay…"

Tùy Ý dõng dạc hoàn thành bài phát biểu rập khuôn với phong thái điềm tĩnh, trang trọng.

Âm thanh của hắn cách cậu rất gần, dường như đã khắc sâu vào tim cậu, lại như rất xa, dù cậu liều mạng đuổi theo cũng chỉ chạm được một hạt bụi.

Ninh Lan lắng nghe, cổ họng nghẹn ứ, môi run run, chất lỏng nóng ran đong đầy hốc mắt, ngay sau đó thi nhau lăn xuống.

Không thể buông bỏ, dù chuyện đã tới nước này, cậu vẫn ảo tưởng đuổi kịp nguồn sáng kia, tới gần hắn thêm chút nữa.

Sao có thể buông bỏ được đây?

Phía dưới sân khấu, AOW ngồi lại đến khi lễ trao giải kết thúc.

Tiệc mừng công được công ty sắp xếp vào giữa trưa hôm sau. Lúc quay lại xe bảo mẫu đã hơn mười một giờ đêm, Phương Vũ và Lục Khiếu Xuyên cũng theo cả nhóm quay về ký túc xá. Trong xe, tiếng nói chuyện vô cùng náo nhiệt, cả đám truyền tay nhau chiếc cúp vừa nhận được, Vương Băng Dương còn đưa lên miệng cắn thử, đau đến mức kêu oai oái.

Phương Vũ cười không ngừng được: "Cậu coi đây là tượng vàng Oscar à?" Nói rồi lấy luôn cái cúp: "Lan Lan còn chưa xem đâu. Nào, chạm tay vào cúp đi, biết đâu mai lại gặp chuyện tốt đấy."

Ninh Lan đang cuộn tròn trong góc từ từ quay đầu, sửng sốt một lúc rồi đưa tay chạm vào cúp.

Lục Khiếu Xuyên vỗ đùi cười lớn: "Nếu không vì muốn gặp may mắn, chắc Lan Lan cũng chẳng thèm sờ cái cúp này đâu ha ha ha."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!