Môi Tùy Ý nóng lên, bên trên vẫn còn lưu giữ cảm xúc kỳ lạ vừa rồi.
Ninh Lan chui nửa người vào chăn hắn, làn da cậu vẫn còn vương chút lạnh. Tay Tùy Ý bị dẫn dắt trượt từ bên hông xuống đến mông cậu, một đường trơn mượt, không gặp bất cứ cản trở gì. Rõ ràng Ninh Lan đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.
Không nghe được câu trả lời, Ninh Lan coi như hắn đã chấp nhận. Cậu vươn tay kéo quần của hắn. Tùy Ý nhận thấy nguy hiểm, ngăn cản theo bản năng, song lại dễ dàng bị Ninh Lan đẩy ra, nắm ngược lại tay hắn, đặt nhẹ lên người mình.
"Tôi đã chuẩn bị rồi, đừng khiến tôi tốn công vô ích." Dứt lời, cậu nắm lấy bộ phận đã thức tỉnh của đối phương.
Xoa nắn vuốt ve trong chốc lát, Ninh Lan thấy nhịp thở của Tùy Ý dần trở nên dồn dập, bàn tay đang đặt trên người cậu cũng dùng thêm nhiều sức, thậm chí còn chủ động mơn trớn. Bàn tay to của đối phương lướt qua nơi mẫn cảm trên eo cậu, trượt xuống bờ mông mượt mà, dừng lại trên bắp đùi trơn mịn một lát rồi lại theo đường cũ vòng về, nắm chặt eo cậu. Đầu ngón tay bấu vào da thịt mềm mại, khiến Ninh Lan sợ run cả người.
Cậu chưa từng bị ai động chạm như thế, cảm giác xa lạ hòa cùng xấu hổ lại không thắng được khát vọng sâu thẳm nơi đáy lòng. Ngoài khao khát sắc tình nguyên thủy của con người, cậu càng ham muốn được ôm ấp, được chiếm hữu, được sưởi ấm nhiều hơn.
Cảm thấy bên ngoài quá lạnh, Ninh Lan dịch người chui vào chiếc chăn ấm áp, để toàn bộ cơ thể dán chặt vào người Tùy Ý. Lúc này, Tùy Ý chẳng những không đẩy cậu ra, mà còn tiện đà ôm cậu vào trong ngực.
Suốt cả quá trình, Ninh Lan vẫn không hề dừng tay. Nhưng xoa nắn vuốt ve đến mỏi cả cổ tay mà vật kia vẫn cứng ngắc, không hề có dấu hiệu bắn ra. Mặt Tùy Ý không thể hiện bất cứ cảm xúc nào, song hơi thở nóng bỏng và dồn dập phả ra từ khoang mũi đã cho thấy hắn thực sự động tình.
Thấy thời cơ đã đến, Ninh Lan thò tay lấy một cái túi hình vuông để trên đầu giường, đưa lên miệng, dùng răng xé rách để lấy áo mưa bên trong ra.
Cuối cùng ánh mắt Tùy Ý cũng hơi thay đổi. Nhìn thứ người kia ngậm trong miệng, hắn lộ vẻ mịt mờ không hiểu.
Ninh Lan tiện tay ném vỏ bao xuống đất, dùng ngón cái và ngón trỏ vân vê viền áo mưa rồi đưa xuống dưới. Thứ này vừa nhỏ lại vừa trơn, chẳng biết chạm phải cái gì bỗng rớt khỏi ngón tay. Ninh Lan sờ soạng hồi lâu vẫn không tìm lại được. Trong quá trình tìm kiếm, mu bàn tay và bụng ngón ngay cậu không khỏi cọ vào đầu đỉnh và hai viên bi tròn mẫn cảm giữa hai chân Tùy Ý, khiến hơi thở của hắn càng thêm nặng nề, ánh mắt hắn tối đi, không nói gì nhưng rõ ràng cũng rất suốt ruột.
Ninh Lan thỏa hiệp, cẩn thận lấy vật cứng đang mắc kẹt giữa hai chân mình ra, ngửa mặt ngã vật xuống giường, đá Tùy Ý, mềm giọng nói: "Lên đi, còn chờ gì nữa?"
Tùy Ý không biết mình đã trèo lên người Ninh Lan như thế nào. Ninh Lan dạng rộng hai chân, kẹp vào thắt lưng của người kia, dùng những ngón tay mảnh khảnh nắm cây gậy th*t căng cứng đang chờ phát lực của hắn, đặt vào nơi bí ẩn nhất trên cơ thể mình. Đầu đỉnh căng tròn đứng ngay trước lối vào ướt át, Ninh Lan nâng eo, cắn môi, cố gắng mấy lần cũng chưa nhét nó vào được.
Cậu nhíu mày, dùng gót chân đá vào hông Tùy Ý, gian nan nói: "Lúc tắm tôi đã vệ sinh rồi… Không bẩn, cậu vào đi, vào… A…"
Ninh Lan bất ngờ kêu lên một tiếng. Tùy Ý đột ngột thúc eo, đao thịt đâm thủng cái miệng nhỏ chúm chím đang tìm cách hút mình, lập tức xông vào.
Trong khoảnh khắc, Ninh Lan chỉ còn biết liều mạng hít thở nhằm thả lỏng bản thân, xua đi cảm giác bị chém thành hai nửa này. Nhưng Tùy Ý không cho cậu cơ hội xả hơi, đâm thẳng về phía trước, nhét nguyên cây vào hang động nhỏ hẹp ấm nóng kia.
Ninh Lan kêu đau, duỗi tay đẩy phần ngực rắn chắc của đối phương: "Đừng… Không được…"
Nhưng lúc này từ chối là quá muộn, Tùy Ý nhấm nháp cảm giác sảng khoái khi được vách tường thịt chặt khít bao vây, mắt cũng đỏ lên, ghì chặt đùi Ninh Lan xuống sát ngực cậu, khiến mông cậu bị đẩy lên cao, sau đó điên cuồng đâm rút theo bản năng.
"Ư… a a…" Ninh Lan bị động tác chỉ lo thúc mà không có chút kĩ thuật nào của làm bắn dần lên phía đầu giường. Bên trong căng tức vô cùng, cậu không muốn kêu, nhưng tiếng rên rỉ hệt như nước trong chiếc chén bị lắc, động tác càng mạnh, tràn ra càng nhiều.
Lúc này mà cậu vẫn còn có những suy nghĩ rất vẩn vơ… Kỹ thuật này, đúng là xử nam không thể nghi ngờ.
Tùy Ý thì không hề suy nghĩ, hắn chỉ cảm thấy thoải mái, thoải mái đến mức lỗ chân lông toàn thân đều giãn ra. Làn da dưới bàn tay hắn thật mềm mại, thậm chí tiếng rên không kìm lại được của đối phương cũng thật dụ hoặc. Hắn hạ thấp cơ thể, đâm rút càng nhanh.
Chăn còn đắp hờ trên người, Ninh Lan không thấy cảnh tượng bên dưới, chỉ nghe tiếng da thịt va chạm đầy tình sắc đập vào màng nhĩ. Tùy Ý vận động rất mạnh, không hề kìm nén. Tuy chưa từng nhìn kỹ vật kia của Tùy ở nơi có ánh sáng đầy đủ, nhưng cậu biết nó to cỡ nào, nếu không cậu cũng chẳng có ảo giác như sắp bị hắn đâm đến tận yết hầu.
Ninh Lan bị Tùy Ý gác một chân lên vai, một cái khác thì vắt trên cánh tay hắn, phần cơ thể từ thắt lưng trở xuống gần như treo lơ lửng giữa không trung. Một chỗ nào đó nằm sâu trong cơ thể bị Tùy Ý thô bạo đâm thọc cũng sinh ra chút khoái cảm. Cậu hoảng đến váng cả đầu, ánh mắt trở nên rã rời, giơ một tay lên sờ gương mặt người đang rong ruổi trên cơ thể mình.
Đường nét trên mặt Tùy Ý đẹp, cậu lướt ngón tay qua sống mũi cao thẳng, qua hàng lông mi thật dày, qua khóe môi có độ cong kiên nghị lạnh lùng, qua thái dương lấm tấm những giọt mồ hôi tinh tế của hắn. Ninh Lan cảm thấy có lẽ mình điên rồi, lúc này mà còn cảm thấy người nọ thật dịu dàng, dịu dàng đến mức cậu có thể cam lòng hiến dâng tất cả.
Nếu không phải là hắn…
Ninh Lan bỗng nhớ đến tầng hầm âm u ngày đó, nhớ đến đôi tay dơ bẩn, ghê tởm chạm vào cơ thể mình kia… Lúc ấy, cậu đã tự cắn rách đầu lưỡi mà không hề do dự, mùi máu tanh lan tràn trong miệng vẫn in hằn trong ký ức như vừa mới xảy ra.
Cậu ôm chặt cổ người phía trên, bỗng nhiên thấy sợ. Nếu không phải người này, nếu không phải Tùy Ý… cậu chỉ có thể tiếp tục làm một con kiến ai cũng có thể tiện tay bóp chết, cuộn mình trong bóng đêm, chờ bị bóng đêm cắn nuốt, vĩnh viễn không thể chạm tới ánh sáng buổi bình minh.
"Nhanh chút… nhanh chút… Tôi muốn… A…" Đôi mắt Ninh Lan long lanh ánh nước, cậu phóng đãng đưa ra yêu cầu. Chỉ khi bị đòi hỏi thật nhiều, cậu mới cảm thấy vui vẻ, mới có thể yên tâm.
Mỗi một tiếng rên đều là liều thuốc kích dục vô cùng chí mạng, động tác của Tùy Ý lập tức mạnh và nhanh hơn, lần nào cũng đâm vào nơi sâu nhất. Ninh Lan bị thúc lên tận đầu giường, lại bị Tùy Ý tóm hông lôi xuống. Hai đùi cậu mở ra hết cỡ, run rẩy tiếp nhận từng đợt tấn công như cuồng phong bão táp của đối phương.
Vành mắt Ninh Lan đỏ hoe, nốt ruồi ở dưới đuôi mắt cũng như tan vào trong sắc đỏ, như có thể lệ nóng tràn mi bất cứ lúc nào. Cậu lúc thì lắc đầu, khi thì ngửa cổ, run rẩy chạm vào bộ phận đã ngóc đầu dậy của mình, ra sức tuốt, để chất lỏng sền sệt rỉ vào lòng bàn tay.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!