Phương Vũ không cười, nhìn hắn: "Cậu nói gì?"
Hai người bọn họ cãi nhau chẳng để ý người ngoài, hiển nhiên những lời vừa rồi người xung quanh đều nghe được rõ ràng.
Lục Khiếu Xuyên tức phát điên, nói chẳng lựa lời: "Tôi bảo cậu về nhà hầu hạ đại gia bao nuôi, sao, dám làm mà không dám nhận à, ai chẳng biết cậu bị bao rồi?"
An Lâm phản ứng rất nhanh, chạy tới kéo áo Lục Khiếu Xuyên: "Đừng nói nữa."
Lục Khiếu Xuyên không chịu bỏ qua: "Còn về nhà? Đấy là nhà cậu chắc?"
Chỉ nghe một tiếng "bốp" giòn vang, Phương Vũ giơ tay tát cho Khiếu Xuyên một cái.
Lục Khiếu Xuyên bị đánh thì ngẩn ta. Lúc này những thành viên đang phát ngốc khác mới nhận thấy tình hình nghiêm trọng rồi, vội vàng xông tới can ngăn.
Phương Vũ bị giữ chặt cánh tay, run giọng nói: "Cậu bị bao ấy, cả nhà cậu đều bị bao!"
Bình thường cậu không to tiếng với ai, những lời vừa rồi đã là tàn nhẫn đến cực điểm rồi.
Tùy Ý kéo Lục Khiếu Xuyên đang ngơ ngẩn sang phòng nghỉ bên cạnh. Ninh Lan đỡ Phương Vũ vẫn còn run rẩy ngồi xuống, lấy cho đối phương một cốc nước.
Phương Vũ cầm cốc không nói lời nào. Ninh Lan đang cân nhắc nên an ủi ra sao, bỗng thấy một giọt nước mắt rơi thẳng vào trong cốc.
"Ấy, cậu đừng khóc." Ninh Lan luống cuống.
Phương Vũ khóc như mưa. Ai thấy một người đẹp như tranh nước mắt đầm đìa cũng sẽ đau lòng, Ninh Lan cũng không ngoại lệ. Cậu thầm nghĩ Lục Khiếu Xuyên thật không ra gì, lát nữa phải cho hắn một trận mới được.
"Có phải cậu… có phải cậu cũng nghĩ tôi… tôi bị… bị bao không?" Phương Vũ nức nở hỏi.
Ninh Lan vội nói: "Không đâu, đương nhiên là không rồi, Tiểu Vũ tốt như vậy, phải tôi thì tôi đã lập tức dắt cậu đi kết hôn rồi, thậm chí còn ước cả thế giới đều biết cậu là người yêu của tôi nữa."
Phương Vũ nín khóc, mỉm cười.
Thực ra lúc trả lời, Ninh Lan không hề nghĩ gì. Phương Vũ ấm ức như vậy, rõ ràng chuyện bị bao chỉ là tin đồn nhảm, cậu mới là bị bao đây, có gì phải xoắn đâu.
Chuyện này khiến cậu cảm thấy vừa chột dạ lại vừa châm chọc.
Buổi tối, trong ký túc xá, Tùy Ý bày vali ra đất để sắp xếp đồ đạc, sáng mai hắn sẽ lên máy bay tới Studio City ở thành phố J.
Sau lần ghi hình cuộc sống đời thường trong ký túc, Ninh Lan đã ở lại luôn trong phòng cũ. Livestream xong, Cố Thần Khải lập tức đi tìm cô Triệu để học ghita, Vương Băng Dương và Cao Minh cũng đi theo nghe thử, thế nên lúc này trong ký túc chỉ có cậu và Tùy Ý.
Ninh Lan tắm rửa xong xuôi, vừa lau tóc vừa vào phòng, thấy Tùy Ý nhét một đống áo sơ mi vào vali thì bước tới, nói: "Nhét thế này đến nơi không lấy ra mặc luôn được, tôi làm cho."
Tùy Ý suy nghĩ trong giây lát, đưa áo sơ mi cho cậu, chuyển sang thu dọn những đồ đạc khác.
Ninh Lan vừa gấp áo vừa hỏi hắn: "Lục Khiếu Xuyên thế nào rồi? Ăn tát xong không bị ngu luôn chứ?"
"Không." Tùy Ý đáp: "Chắc đang quá kinh ngạc, hẳn là bị đánh lần đầu."
Nhớ đến vẻ mặt khiếp sợ tột cùng của Lục Khiếu Xuyên, Ninh Lan cảm thấy rất buồn cười: "Đáng đời, Phương Vũ căn bản không bị bao, cậu ta tin mấy tin đồn vớ vẩn này thì thôi, lại còn nói trắng ra, ăn đòn là đáng."
Tùy Ý nói: "Ừ, đáng."
Nhìn hắn tóm dây sạc rồi nhét đại vào vali, Ninh Lan vội đứng lên: "Ấy, đừng để dây sạc như thế, rối đấy."
Sau khi cuộn dây cáp sạc cẩn thận, Ninh Lan tiếp tục giúp Tùy Ý thu dọn vài thứ nữa. Đống quần nhét vội cũng được cậu lấy ra gấp lại một lần. Cuối cùng, toàn bộ đồ đạc trong vali đều do cậu sắp xếp, quần áo, vật dụng hàng ngày, đồ dùng vệ sinh cá nhân, thậm chí cả tất cũng được bố trí phù hợp.
Trước khi đóng vali, Ninh Lan nhắc nhở: "Ca súc miệng và bàn chải đánh răng cùng để ở ngăn kép này nhé, khăn mặt thì ở bên trong túi zip, đừng quên đấy."
Tùy Ý chưa thấy cái vali nào gọn gàng như thế, hỏi: "Cậu từng học thu dọn à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!