Chương 13: (Vô Đề)

Ninh Lan ném mạnh cái túi xuống đất, tạo nên một tiếng động thật lớn, rồi mới đưa tay kéo khóa áo khoác, cởi ra rồi cũng vứt nó xuống, cuối cùng kéo chiếc áo T

-shirt mong manh duy nhất trên người.

Cậu vốn gầy, chiếc T

-shirt nhanh chóng bị kéo tuột xuống vai, khiến da thịt nửa thân trên gần như lộ ra hết.

Vừa cởi, cậu vừa chậm rãi bước về phía trước. Gian phòng yên tĩnh khiến tiếng bước chân trở nên rõ ràng hơn, âm thanh xé rách sắc nhọn cũng đan vào, khiến cho người ta có cảm giác nổi cả gai ốc.

"Anh… Anh làm gì đấy?" Cố Thần Khải ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi, ánh mắt đảo loạn không ngừng bán đứng nội tâm kích động của cậu ta.

Ninh Lan lại bước thêm một bước, thè lưỡi liếm môi: "Dụ dỗ các người."

Cảm giác lạnh lẽo lan từ gan bàn chân ra khắp cơ thể, Cố Thần Khải bắt đầu lắp bắp: "Anh, anh, anh… có thấy tởm không?"

Ninh Lan vẫn đi về phía trước trong tình trạng quần áo tả tơi, bả vai và eo lõa lồ trong không khí. Tùy Ý đứng sau lưng cậu, ngẩng đầu liền thấy chỗ bị Cố Thần Khải đá vừa nãy đã xuất hiện một vết đỏ to bằng miệng bát, nổi bật trên nền da trắng bệch như bị bệnh.

Tùy Ý như ngừng thở, phản ứng bản năng hệt như khi phát hiện vết thương ở đầu gối đối phương hôm nào.

Ninh Lan cười nhẹ: "Thì ra các người thật sự sợ bị tôi quyến rũ."

Diện tích để đứng trong phòng này rất nhỏ, Ninh Lan càng lúc càng gần, ba người đang dàn hàng ngang không hẹn mà cùng lui về phía sau nửa bước. Cao Minh thậm chí còn đụng phải cái bàn, được Vương Băng Dương đỡ mới đứng vững nổi. Bọn họ không ngờ Ninh Lan sẽ phản ứng thế này. Lúc trước, dù bị sỉ nhục công khai hay nói xấu sau lưng, người kia cũng đều im lặng chịu đựng, nên hành vi đánh trả bất ngờ như vậy thật khiến người ta giật thót.

Huống hồ vẻ mặt và thái độ của Ninh Lan quá khác thường, rõ ràng đang cười, nhưng đáy mắt âm u lại thể hiện những cảm xúc hoàn toàn ngược lại. Cậu thật sự rất tức giận, không chừng giây tiếp theo sẽ ra tay đánh người.

Đều là những thiếu niên chưa đầy hai mươi không hiểu hết hiểm ác của cuộc đời, tùy tiện dọa một chút là sẽ co rúm lại ngay. Mặt Cố Thần Khải tái nhợt. Cậu ta sống trong sự cưng chiều, cha mẹ họ hàng, thậm chí là người anh họ chỉ lớn hơn một tuổi cũng yêu thương, chiều chuộng, đã bao giờ phải chứng kiến cảnh này. Trong lòng vô cùng hoảng loạn, song ngoài miệng cậu ta vẫn cố tình quát: "Sợ đếch gì, muốn đánh thì ra ngoài đánh một trận đàng hoàng, anh cởi quần áo làm gì?

Gay lọ, ghê tởm!"

Ninh Lan nhếch môi, nhún vai, nói: "Ngoài việc dụ dỗ người khác thì tôi chẳng biết làm gì."

Vương Băng Dương cũng sợ, cứ cảm thấy nếu không ngăn cản sẽ xảy ra chuyện không hay nên tiến lên một bước, khuyên giải: "Đừng cãi nhau, không được đánh nhau trong ký túc đâu, mọi người bớt giận đi, bớt giận đi."

Nhưng bầu không khí không hề dịu đi chút nào.

Ninh Lan vẫn đứng đó, cười mà như không cười, giận mà như chẳng giận. Rõ ràng chiều cao và hình thể đều không đủ ưu thế, cậu phải thẳng lưng ngẩng đầu, vậy mà vẫn mang tới cho người đối diện cảm giác âm u đầy áp lực. Có loại khí thế này bao phủ, dù cơ thể gầy yếu của cậu chỉ mặc một chiếc T

-shirt rách tả tơi, song người trước mặt vẫn cảm nhận được một sự sắc bén đến lạnh người, không còn yếu đuối và nực cười nữa.

Bản thân Ninh Lan cũng tưởng mình đã không còn gai góc nữa, nhưng hóa ra chúng không hề bị cuộc sống mài mòn mà chỉ lặng lẽ tụt vào da thịt, chờ cơn bão bất ngờ ập tới sẽ lại lộ rõ ra ngoài.

Không phải cậu chẳng biết đau, chỉ là chôn giấu niềm đau sâu quá, kích thích thông thường sẽ không lôi được nó ra.

Giữa bầu không khí yên lặng đến mức bất cứ tiếng động nào cũng có thể làm tình hình trở nên căng thẳng bội phần, Tùy Ý đứng ra hòa giải: "Được rồi, đừng quậy nữa, về phòng ngủ đi."

Một chiếc áo khoác dày phủ lên vai từ phía sau, Ninh Lan cảm thấy toàn thân ấm áp, từng thớ cơ căng cứng cũng vô thức thả lỏng ra.

Cậu quay đầu lại, Tùy Ý rũ mi, vòng tay giúp cậu kéo vạt áo lại, cố che làn da lạnh băng vì tiếp xúc với không khí bên ngoài.

Cảnh tượng xung đột nghiêm trọng sắp xảy ra đột nhiên tan biến.

Cao Minh và Vương Băng Dương chuồn về phòng. Dưới áp lực của Tùy Ý, Cố Thần Khải cũng ngậm miệng, tức giận cầm quần áo đi tắm rửa.

Ninh Lan đứng tại chỗ ổn định tinh thần, máu nóng xông lên đỉnh đầu từ từ nguội bớt, nhưng cảm xúc đọng lại vẫn khiến cậu đầu váng mắt hoa.

Cái túi bị ném dưới đất đã được nhặt lên để trên ghế. Ninh Lan sải bước đi tới, cầm túi lên, xoay người ra ngoài.

Tùy Ý cản đường cậu một lần nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!