Chương 42: (Vô Đề)

Tác giả: Cô Ấy Vừa Đi Vừa Hát | Chuyển ngữ: Bunbun

————

Trình Thù Nam đã trượt từ trên ghế xuống sàn từ lúc nào, hai bảo vệ đứng vây quanh đều không dám động vào cậu, muốn đỡ cậu lên ghế mà lại sợ nhỡ bị thương ở đâu, hơn nữa cái khí thế đùng đùng sắp giết người của Lương Bắc Lâm khiến người ta chỉ khiếp gã sẽ trở mặt.

Anh quản lý Tịnh Giới đứng cạnh thì càng sốt sắng cuống cuồng, vừa lo Lương Bắc Lâm lỡ tay giết người, vừa lo nhỡ Trình Thù Nam gặp bất trắc gì thật thì Lương Bắc Lâm còn dễ giết người hơn.

May là giờ Trình Thù Nam không ho nữa, cả người thẫn thờ đờ đẫn nhìn đăm đăm mặt đất. Lương Bắc Lâm quỳ xuống, hai tay đỡ lấy vai Trình Thù Nam, kìm nén cơ bắp đang giần giật khắp toàn thân mình, trầm giọng gọi tên cậu.

Lương Bắc Lâm gọi mấy tiếng liền, Trình Thù Nam mới như choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng, giơ tay xô hắn thật mạnh. Vốn dĩ Lương Bắc Lâm ghì vai cậu đã không dám dùng sức, gã nương theo lực đẩy từ cậu lùi bớt ra ngoài.

Gió núi đêm thu cứa qua rất lạnh, gắt nữa, áo khoác bọc quanh người Trình Thù Nam tuột ra, để lộ nửa bên vai giăng đầy vệt đỏ. Sau khi ý thức hoàn hồn lại từ màn bạo hành, động tác đầu tiên Trình Thù Nam làm giáng thẳng vào người đóng đinh Lương Bắc Lâm tại chỗ.

—— Đang ở tư thế ngồi, đột nhiên cậu chống tay lên sàn chuyển thành quỳ rạp, rồi đập đầu xuống đất cái rầm.

"Em xin lỗi, em sai rồi, em sai rồi, anh đừng giận..."

Mặt sàn đá Đại Lý cực kì cứng, đầu đập vào đá cứ vang dội đùng đùng, mới hai ba lần mà trán Trình Thù Nam đã nhầy nhụa vệt máu.

Có mấy giây đồng hồ cơ thể Lương Bắc Lâm hoàn toàn không nhúc nhích nổi, máu đông đặc trong huyết quản, tiếng thở của bản thân nặng nề sượt qua bên tai, trái tim như bị ai thọc dao nát bét.

Trình Thù Nam vẫn đang đứt quãng cất tiếng xin tha: "Em uống, em uống mà, đừng bỏ em lại..."

Cậu chẳng nghĩ được gì nữa, chỉ cầu xin tha thứ theo bản năng. So với việc bị bỏ lại tại đây mặc kẻ khác dâm loạn thì những thứ như phẩm giá tính mạng đều rẻ rúng nhạt nhòa hơn nhiều lắm. Cậu khiếp hãi sắp chết đến nơi rồi, sợ sệt vỡ mật, nhiều người như thế, ngần ấy bàn tay đè cậu xuống giữa địa ngục tuyệt vọng, cậu giãy giụa thế nào cũng không giằng ra nổi.

Bây giờ đầu óc cậu chỉ đăm đăm rằng kể cả về sau có bị Lương Bắc Lâm thỏa sức giày vò tới chết, thì cũng vẫn khá hơn chán cái tình cảnh này.

Cậu cam chịu số phận, sau này Lương Bắc Lâm muốn làm gì cậu cũng sẽ hợp tác, muốn trả thù cậu thế nào cậu cũng không kêu một tiếng, bắt cậu làm thế nào cậu sẽ làm thế ấy – miễn là đừng để bị vứt vào tay đám người kia, cho dù bắt cậu chết cậu cũng sẵn sàng không hề do dự.

Hồi trước cậu từng định chết, nhưng rồi sau lại thấy làm thế thì hèn yếu quá, nên muốn sống tiếp. Nếu mong mỏi xa vời hơn chút thì cậu hi vọng sẽ được sống tiếp với tự do, với độc lập. Cậu đâu biết sự trừng phạt dành cho ý nghĩ ấy lại tàn khốc thế này.

Thôi thôi, giờ cậu hiểu rồi, mình vô năng hèn kém, cậu không đáng được hưởng hạnh phúc của người bình thường, cậu bị Lương Bắc Lâm báo thù không ngừng nghỉ thì cũng đáng đời cậu thôi.

—— Chỉ cần đừng bỏ cậu lại cho người khác.

"Gì em cũng làm được, thật đấy... làm gì cũng được hết..."

Cậu đập đầu xuống đất thật mạnh xin tha, mặc kệ người ngoài đang bu đầy xung quanh, mặc kệ trông mình có thế nào, cậu cứ van xin Lương Bắc Lâm như thế: "Xin anh làm ơn... đừng bỏ em lại... em uống được mà, em uống được..."

Nói xong cậu bèn cố đứng dậy, như kiểu muốn đi tìm rượu hoặc là muốn bỏ chạy, song chưa chờ cậu cử động Lương Bắc Lâm đã kéo cậu về lại lòng mình.

Lương Bắc Lâm đè bả vai cậu, sắc mặt lẫn giọng nói đều rất gay gắt: "Ai bảo bắt em uống đâu!"

"Ai bảo bỏ em lại đâu!"

"Trình Thù Nam!"

Hối hận và đau xót hệt cơn gió lốc cuốn sạch toàn bộ thế giới tinh thần của Lương Bắc Lâm trong giờ phút này.

Con người có thể sụp đổ trong nháy mắt, hồi trước Lương Bắc Lâm thấy dạng mô tả trừu tượng này thật thiếu thực tế, nhưng hôm nay gã phải tự mình cảm nhận nó trọn vẹn. Máu thịt khắp người tan tành đổ vỡ chỉ sau một khoảnh khắc, gió bão qua đi, trơ trọi tàn lụi, cỏ xanh bật gốc để lại khói bụi hoang vu. Dường như mọi thứ xung quanh đã ngưng đọng, chỉ còn mình Lương Bắc Lâm bừng tỉnh ngộ ra rõ cái mình khao khát nhất tận sâu đáy lòng giữa điên cuồng và hỗn độn.

Gã yêu cậu.

Ấy là Trình Thù Nam của gã, là nơi nương tựa và hạnh phúc duy nhất còn lại trong quãng đời thừa của gã, Trình Thù Nam không kẻ nào khác được vấy bẩn, không được phép chịu bất cứ tổn thương đau khổ nào.

Chứ đâu phải một Trình Thù Nam khóc lóc van xin gã thế kia.

Phải là Trình Thù Nam mãi mãi đứng trên đài cao, toàn thân điểm tô đầy những kim cương và tia sáng, nở nụ cười với gã chứ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!