Chương 53: Doạ Ma

Taehyung luôn dành thời gian rảnh, chủ yếu là Chủ Nhật hàng tuần mà dẫn cậu đi picnic, shopping hay vài khu giải trí. Dần thì hắn phát hiện ra điểm yếu cực mạnh của cậu. Jungkook vốn là một siêu trộm không sợ trời sợ đất chỉ sợ mỗi hắn và thứ đó. Và chính thứ đó cũng là lý do khiến cậu đi trộm lúc nào cũng phải có người đi theo. Thứ đó mang tên

- MAAAA!! AAAAAAAAA! KIM DADDY CỨU EMMMM.

Tiếng Jungkook vang loạn cả căn biệt thự rộng lớn, Taehyung ngồi vắt chân trên sofa chẹp miệng nhẩm số. Cho đến khi cậu nhảy bổ vào người hắn mà mặt tái mét, hắn mới cười khổ đưa tay xoa đầu cậu

- Ngoan, anh đuổi con ma đi rồi.

Cậu chui rúc vào lồng ngực hắn mà thút thít làm nũng với cái giọng không thể nào dẹo hơn

- Có con ma kìa, sợ quá Kim Daddy, huhu

Hắn ôn nhu vuốt tóc cậu, khoé miệng giật giật

- Mấy tuổi rồi còn sợ ma?

- Mới có hai mưi chủi à. Sợ quá Tae Tae ưi.

Lần thứ 5 trong ngày Jungkook bị vài cơn gió hay bóng đèn doạ sợ mà chạy xuống sà vào lòng hắn thút thít. Đến tận khi đủ ngủ cậu cũng phải ré lên vài tiếng, khi thấy bóng hắn bước ra từ nhà tắm. Trước cậu có sợ, nhưng vẫn cố kìm nén để cứng rắn trước mặt hắn, không để hắn nắm bắt được điểm yếu của mình, nhưng bây giờ... Cậu bất chấp, hắn biết càng tốt, cậu có thể thoải mái la hét, làm nũng hắn.

Nhìn Jungkook trong vòng tay ấm áp của mình mà thở đều chìm sâu vào giấc ngủ, hắn thở dài với lấy quyển sách để trên đầu giường lướt qua

- Lấy độc trị độc?

Đọc dòng chữ hắn liền trầm ngâm, bắt đầu suy nghĩ 7749 câu chuyện và tình huống. Gấp vội cuốn sách lại hắn quay qua cậu nhếch mép

- Lấy nỗi sợ trị nỗi sợ.

Nghĩ rồi hắn liền nhẹ nhàng tách khỏi cậu mà nhấc nhẹ chân chầm chậm xuống sàn nhà rồi cười thích thú chui vào gầm giường.

Jungkook đang ngủ ngon liền bị tiếng gõ cộc cộc từ dưới giường vang lên. Đôi mắt thỏ to tròn nhíu lại rồi từ từ mở ra theo tiếng gọi

- Chồng... Tae ơi?

Đáp lại cậu vẫn là tiếng gõ cộc cộc cùng những cơn gió rít. Nhìn căn phòng tối om, hắn cũng không thấy đâu, cậu bắt đầu run rẩy mà cố nhích từng chút xuống khỏi giường. Đôi bàn chân của cậu vừa chạm xuống sàn nhà lạnh lẽo liền bị một đôi bàn tay thò từ gầm giường ra nắm chặt lại. Jungkook rơi từng giọt nước mắt, sợ không thể phát âm ra một tiếng gì, cổ họng cậu nghẹn ứ lại.

Cái đầu tròn cũng từ từ chui ra, Taehyung trợn mắt ngẩng đầu hù cậu

- AAAAAAAAAAA

Jungkook hét toáng lên rồi thẳng chân sút mạnh vào mặt hắn. Taehyung đau đớn liền ôm vội lấy mặt khóc không ra nước mắt. Cậu vừa đấm vừa đạp, đã thế còn vớ được cái gì liền ném cái đó vô mặt hắn. Jungkook oà khóc nức nở vì sợ hãi, những tiếng nói không thành lời cứ thế thành tiếng khóc đầy ấm ức. Hắn vừa ôm mặt vừa cố giữ cậu lại, nhìn Jungkook khuôn mặt đỏ ửng đầy là nước mắt, miệng há to nhưng không thể phát ra tiếng nói nào, hắn biết mình làm quá rồi.

- Jeon Jungkook, bình tĩnh đã. Là anh, là Taehyung...

Hắn càng cố giữ cậu lại càng đẩy ra. Ngay cái giây phút nhìn ra hắn, thay vì nỗi sợ, trong cậu là một nỗi uất ức không thể nói thành lời. Ngay lúc đó cậu chỉ muốn chạy đi thật nhanh, Jungkook thật sự giận hắn rồi. Nhìn cậu cố gắng đẩy hắn ra xa Taehyung bấy giờ mới phát hoảng, mắt hắn đỏ ửng mặc kệ cậu đấm đánh mà ôm chặt cậu không buông

- Anh cút ra, khốn nạn. Tôi không có thằng chồng như anh. Hức... tránh xa tôi ra!

- Thôi mà, anh xin lỗi, thật sự anh không cố ý...

Cậu càng đẩy hắn càng ghì chặt, bỗng Jungkook hét lên một tiếng rồi vội ngất đi. Taehyung phát hoảng lập tức gào lớn

- Jungkook, em sao vậy? Đừng làm anh sợ, mở mắt ra nhìn anh đi. JUNGKOOK!!

Đáp lại hắn vẫn là đôi mắt nhắm nghiền, vươn trên đó vẫn còn những giọt nước chứa đựng đầy uất ức của cậu. Hắn vội lay mạnh cậu hơn, tơ máu trong mắt và gân xanh cũng dần hiện lên

- JUNGKOOK, MỞ MẮT RA NHÌN ANH ĐI EM! JUNGKOOK!

- Mở thì mở.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!