Chương 35: (Vô Đề)

Bầu trời Italia mây đen kéo đến không ngừng, tâm trạng của Jungkook càng không tốt hơn. Cả hai tay rung lẫy bẫy khi thấy Kim Taehyung đôi mắt nhắm chặt trên giường bệnh. Hô hấp của cậu trở nên khó khăn khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Bác sĩ đi đến đưa bản báo cáo cho Jungkook, cậu cứ nhìn mà không dám cầm lên. Cậu sợ những điều Riccardo nói là sự thật, chính cậu là người đẩy hắn ra khỏi mình. Là cậu mọi thứ đều là lỗi do cậu.

Taehyung từ từ mở mắt, hắn quay đầu nhìn cậu đang ngồi ở ghế không xa mà rung rẫy cầm trên tay tờ giấy mà không dám đọc. Hắn thấy vui mừng, vui mừng vì cuối cùng hắn cũng có chỗ đứng trong trái tim kia nhưng lại đau lòng hơn bất cứ ai vì sự đau khổ của người trước mặt.

Hắn từ từ ngồi dậy, ánh mắt màu hổ phách hướng về phía trước rồi cất giọng trầm

"Mọi người ra ngoài hết đi"

Nam Joon và Yoongi nhìn nhau rồi cùng đi ra ngoài. Jungkook vẫn cứ gục mặt xuống mà rung rẫy, hắn mỉm cười

1

"Em đang sợ sao?"

Hắn hỏi, nhưng chẳng có một câu trả lời nào cho hắn cả. Hắn nhìn đôi nhẫn trên tay mình nở nụ cười chua chát

"Jeon Jungkook trả lời anh một câu đi, vì sao anh luôn xếp sau cùng trong suy nghĩ của em?"

Câu hỏi này như mũi dao nhọn đâm vào trái tim của cậu, chính cậu cũng tự hỏi vì sao lại là như thế.

"Em không trả lời được đúng không?"

Vẫn là sự im lặng của người kia, hắn bước xuống giường đi ra ngoài cửa sổ mở rèm cửa ra. Bên ngoài cơn mưa đổ xuống không ngừng, hắn chỉ biết đứng yên nhìn ra ngoài.

Hai trái tim mạnh mẽ đều đang dần vỡ ra

Cứ lặng im thật lâu, chẳng ai nói với ai câu nào

Người cất lời trước là Kim Taehyung, vẫn luôn là như thế. Người ngang ngược như cậu làm sao lại có thể bỏ cái tôi để làm lành với hắn chứ!!

"Anh trả lời hộ em"

Jungkook đến lúc này mới ngước lên nhìn hắn, nhìn bóng lưng của hắn. Sao bây giờ cậu mới thấy hắn gầy quá, lại thật cô đơn. Cậu từ lúc bắt đầu đã vô tâm với hắn, cậu thấy áy náy, thấy tội lỗi. Nhưng dù thế nào cậu vẫn không muốn hắn rời xa cậu.

"Vì từ trước đến nay, em chưa từng xem anh là người em yêu. Chỉ là em thích cảm giác có người tôn sùng em như một vị vua, có người vì em mà hi sinh tất cả. Tất nhiên là muốn có người lấp đi khoảng trống của Ji Eun trong em."

Không phải, cậu muốn cất tiếng nói để phản bát lại những câu vô lí này của hắn. Trong lòng cậu hắn thật sự quan trọng, cậu không phải vì Ji Eun mà làm vậy, Ji Eun chỉ là em gái cậu từ lâu cậu đã không còn cảm giác nhớ thương con bé như lúc trước. Tất cả là nhờ có hắn, hắn đã bên cạnh yêu thương che chở cậu.

Nhưng....

Nhưng môi cậu chẳng thốt lên được một lời nào cả. Mọi thứ muốn nói đều nằm ở ngực trái chẳng cách nào nói ra.

"Và tất nhiên người phù hợp nhất là anh, chỉ có thể là Kim Taehyung. Người yêu em bằng cả sinh mạng, bằng tất cả những gì mình có"

Hắn mở cửa sổ ra, gió lớn và mưa bão ập đến khiến hắn càng trông gầy hơn, càng cô đơn hơn. Một mình chống chọi với nhiều thứ như vậy hắn rất mệt mỏi.

"Tae..."

"Jeon Jungkook, anh không thể bên một người mà trái tim không thuộc về anh. Lần cuối cùng thôi hãy để tất cả những gì thuộc về anh đều trở thành của em. Lần hi sinh sau cuối của anh, con đường sau này của em chẳng còn anh nữa em hãy sống một cuộc sống mà em mơ ước, với lòng tin, với đôi mắt và với suy nghĩ của em"

Taehyung nhìn Jungkook rồi mỉm cười, ánh mắt màu hổ phách chạm với đôi mắt to tròn của cậu. Cái cảm giác này quá đáng sợ với cậu, cậu không muốn đánh mất nữa.

"Con đường sau này xin lỗi vì để em một mình đi tiếp"

Những điều em khao khát chưa từng có anh.

Hắn nhìn cậu cười thật tươi, đôi mắt hổ phách ôn nhu đến lạ thường. Hắn bước lên bệ cửa sổ dứt khoát nhảy xuống dưới.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!