Chương 8: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

......

"Ai! Mẹ nó dám đánh lão tử!"

Mã Tuấn đập đầu vào kính chắn gió, đầu óc ong ong, nửa ngày không kịp phản ứng. Hắn lắc lắc cái đầu, mới nhớ lại mình bị đánh trước mặt nhiều người, lửa giận trong lòng giống như là một thùng dầu lớn gặp phải đuốc, hừng hực bốc cháy.

"CMN..." Một câu mắng chửi ba chữ mới kịp nói hai, hắn lại bị ấn đầu lên ô tô một cách tàn nhẫn, mũi đập vào nắp capo, thiếu chút nữa không nhịn được mà rơi nước mắt, "Mày buông ra, tao nói cho mày biết, đắc tội với tao là mày xong đời rồi."

Mã Tuấn trong lòng có chút chột dạ, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, hắn không muốn mình bị yếu thế sợ hãi.

"Ồ?" Nguyên Dịch nắm lấy tóc sau gáy Mã Tuấn, kéo hắn từ trên nắp capo lên, "Đua xe trên đường, không tuân thủ luật giao thông, thiếu chút nữa gây án mạng, cậu là đại nhân vật nhà nào, có thể vô pháp vô thiên như vậy?!"

Người xem náo nhiệt bên cạnh nhất thời vỗ tay, có tiền có thế không thành vấn đề, nhưng ngươi lái xe chạy ẩu, lạng lách trên đường lớn, đó chính là hại người hại mình.

Về mặt pháp lý, hành vi đánh người là không đúng, nhưng về mặt tình cảm, họ nóng lòng muốn chủ chiếc Lamborghini bị đánh. Lời nói này của Nguyên Dịch khiến cho mọi người khen ngợi, bọn họ nhao nhao giơ điện thoại lên vỗ vỗ về phía Mã Tuấn, chỉ chờ hắn mắng chửi.

Nhị thái tổ này nếu la mắng như vậy, không chỉ đem chính hắn bị tổn hại, còn đem người nhà hắn chôn mặt cùng.

"Mày buông tay" Mã Tuấn hiển nhiên còn có chút lý trí, không ở trước mặt mọi người rống ra cái loại "Mày biết ba tao là ai không?", "Ông nội tao là ai không?", hắn vung tay muốn đấm Nguyên Dịch, nào biết Nguyên Dịch dễ dàng né tránh, ngược lại chính hắn đụng vào khoảng không, lảo đảo ngã xuống mặt đất.

Đám đông vây xem cười to.

"Cảnh sát giao thông đến rồi."

Hai cảnh sát giao thông chạy tới vừa nhìn thấy hiện trường, liền cảm thấy có chút đau đầu, Lamborghini đụng Cayenne, khiến Cayenne mất khống chế đâm vào Ferrari, ba chiếc xe này đâm vào nhau, không quá hai giờ, tin tức này sẽ lên các diễn đàn lớn.

Nhìn thấy cảnh sát giao thông tới, ngữ khí Mã Tuấn nhất thời trở nên càn rỡ, hắn đưa tay chỉ vào Nguyên Dịch: "Cảnh sát giao thông, hắn đánh người."

Nguyên Dịch đặt tay vào túi quần, liếc mắt nhìn Mã Tuấn một cái, ngay cả miệng cũng không mở ra một chút, mọi động tác trên dưới đều biểu đạt sự khinh thường Mã Tuấn.

Cảnh sát giao thông thấy Nguyên Dịch không nói gì, lịch sự nói: "Chào tiên sinh, vui lòng xuất trình giấy phép lái xe của ngài." Thấy vẻ mặt mất hứng của người thanh niên này, cảnh sát giao thông cho rằng hắn sẽ không hợp tác, nào biết hắn sờ sờ trong túi quần, lấy ra một cái ví da nhỏ đưa cho bọn họ.

"Này, tôi đã nói gì với các anh?"

Mã Tuấn mất hứng hỏi, "Hắn ra tay đánh người, là vi phạm pháp luật chứ? Nếu anh không xử lí, tôi sẽ thuê luật sư kiện anh."

"Tiên sinh, xin ngài yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ xử lý công bằng" Cảnh sát giao thông quay sang hắn, "Vui lòng ngài xuất trình giấy tờ tùy thân." Người cảnh sát ngửi thấy mùi rượu thoang thoảng trên người Mã Tuấn, xoay người nói với đồng nghiệp, "Đo nồng độ cồn cho hai vị tiên sinh này một chút."

"Còn một người liên quan ở đâu?" Cảnh sát giao thông kiểm tra nồng độ cồn cho Nguyên Dịch xong, một bên đưa máy kiểm tra nồng độ cồn trước mặt Mã Tuấn, một bên nhìn xung quanh.

"Chú cảnh sát giao thông, cháu ở đây." Nhan Khê cầm một chai nước khoáng, bên cạnh còn có hai cô gái nhiệt tình đỡ cô, còn có hai nam sinh lo lắng rằng hai nam tài xế đánh nhau liên lụy đến Nhan Khê, cho nên cố ý ngăn ở trước mặt cô.

Cảnh sát giao thông muốn nói, hắn mới ba mươi tuổi, còn chưa đến tuổi được xưng hô chú, nhưng khi hắn nhìn thấy Nhan Khê, lại nuốt những lời này trở về. Người phụ nữ trẻ tuổi này thoạt nhìn nhu nhu yếu ớt, hắn sợ những lời này của mình nói ra, đối phương sẽ càng thêm khó chịu.

Đem giấy tờ lái xe của mình giao cho cảnh sát giao thông, Nhan Khê quay đầu liên tục cảm ơn quần chúng nhiệt tình bảo vệ cô, nhiều lần cam đoan mình thật sự không có việc gì, mấy quần chúng nhiệt tình một bước ba lần quay đầu nhìn mới rời đi.

Lúc rời đi, còn không ngừng dùng ánh mắt đánh giá Nguyên Dịch, chỉ sợ hắn một lời không hợp quay sang đánh Nhan Khê.

"Tôi không đo, tránh ra cho tôi."

Mã Tuấn đẩy cảnh sát giao thông ra, quay đầu gọi điện thoại, hừ một tiếng với cảnh sát giao thông, giống như thần thánh bễ nghễ liếc nhìn phàm nhân hèn mọn.

"Chậc" Nhan Khê trợn tròn mắt, "Vừa nhìn đã biết là uống rượu lái xe, không phải chột dạ là cái gì?"

"Đồ nhiều chuyện, cô câm miệng cho tôi, có tin lão tử cho cô hai cái tát hay không." Mã Tuấn chỉ vào Nhan Khê, "Cút sang một bên"

"Chú cảnh sát giao thông, anh ta đe dọa cháu trước mặt các chú."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!