Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

.....

Tống Hải so với giám đốc Hình còn kinh ngạc hơn, nhưng trên mặt thập phần ổn trọng.

"Ba" Nhan Khê muốn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình, nhưng nghĩ đến lớp trang điểm, lại thả tay trở về, "Ba đứng ở cửa lớn làm gì vậy?"

"Ba vừa về, xe của ba có chút vấn đề, là giám đốc Hình đưa ba về nhà." Tống Hải giới thiệu giám đốc Hình cho Nhan Khê, "Đây là giám đốc Hình của tổ dự án công ty Ân Thái, giám đốc Hình, đây là con gái tôi."

Giám đốc Hình nhìn đại lão bản phía sau Nhan Khê, lại quay đầu lại nhìn Tống Hải, con gái anh và đại lão bản đang yêu nhau, sao không sớm nói, đây không phải là muốn dọa người ta sao?

"Xin chào chú Hình." Nhan Khê cười chào hỏi giám đốc Hình.

"Cô quá khách khí." Giám đốc hình thiếu chút nữa không mang theo kính xưng, ông quay đầu nói người phía sau Nhan Khê, "Đại lão bản, xin chào ngài."

"Giám đốc Hình vất vả rồi" Nguyên Dịch gật gật đầu với ông, "Về sớm một chút nghỉ ngơi."

"Cảm ơn đại lão bản." giám đốc Hình rất tinh ý, ông cảm thấy mình giờ phút này không nên ở lại ảnh hưởng đến một nhà ba người bọn họ đoàn tụ, rất nhanh tìm lý do tạm biệt, sau khi lái xe thật xa, ông mới thở phào nhẹ nhõm.

Cẩn thận suy nghĩ lại cuộc đối thoại hôm nay của ông với ông chủ Tống, hình như toàn bộ quá trình ông đều khen con gái ông chủ Tống, hơn nữa cũng không có hành vi thất lễ.

Nghĩ như vậy, ông ấy lại có chút vui vẻ, cùng bố vợ tương lai của đại lão bản quan hệ tốt, đối với ông mà nói là chuyện tốt. Trong nháy mắt này, ông ước gì con gái ông chủ Tống lập tức cùng đại lão bản kết hôn, hai người này ngàn vạn lần không thể chia tay, ông thật vất vả ôm đùi, cũng không thể thất bại.

"Vào nhà ngồi một chút đi." Nhan Khê ngáp một cái, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, "Tối nay làm phiền anh."

"Không cần, cô nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyên Dịch thấy cô buồn ngủ đến mức ngay cả mí mắt cũng không chống nổi, tuy rằng nội tâm rất muốn vào Tống gia ngồi một chút, nhưng lại không muốn Nhan Khê cố gắng tinh thần bồi hắn, chỉ có thể nhịn đau cự tuyệt.

"Vậy anh đi đường cẩn thận." Nhan Khê móc ra trong ba lô nhỏ của mình, lục lọi tìm ra hai cây kẹo, nhét vào trong tay Nguyên Dịch, "Nào, quà cảm ơn."

"Chỉ có thứ này thôi sao?" Nguyên Dịch nhìn kẹo mút trong tay, giấy gói sặc sỡ không hề có cảm giác nghệ thuật, cũng không biết bên trong thêm bao nhiêu phẩm màu, "Sao cô lại keo kiệt như vậy?"

"Nói đạo lý, bạn bè giúp đỡ lẫn nhau một chút, còn không cần quà cảm ơn." Nhan Khê chỉ vào kẹo mút, "Không cần thì trả lại cho tôi."

"Không trả lại." Nguyên Dịch mở giấy gói, nhét một cái vào miệng, "Về đây."

Sau khi đi ra hai bước, hắn dừng lại, quay đầu nhìn Tống Hải: "Bác Tống, tạm biệt."

"Tạm biệt." Tống Hải hơi gật đầu, gió đêm thổi lên mái tóc trên đỉnh đầu ông, ông mập mạp, lại có loại hương vị tịch mịch cao thủ. Chờ sau khi Nguyên Dịch rời đi, biểu tình trên mặt Tống Hải nhất thời biến thành kinh ngạc, "Nhan Nhan, con và cậu ấy có quan hệ gì?"

"Chỉ là quan hệ bạn nam nữ bè bình thường." Nhan Khê đi vào cửa, thay giày cao gót trên chân, nhào về phía sofa, "Thật mệt mỏi."

"Tình bạn giữa nam nữ sao có thể bình thường được." Tống Hải nhỏ giọng nói thầm, nhưng nhìn bộ dạng mệt mỏi của con gái, lại không tiện hỏi quá nhiều, quay đầu từ trong phòng bếp rửa một đĩa hoa quả đi ra, "Ăn chút trái cây, lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ, đừng có dán mắt vào máy tính mà thức đêm."

"Ông chủ công ty chưa nhìn thấy bao giờ, ai mà ngờ ông chủ đó lại là bạn của con." Tống Hải ăn trái cây được một nửa, đột nhiên dừng lại, "Nhan Nhan, nhà chúng ta có tính là... Ôm đùi Nguyên gia không?"

"Không, chúng ta chỉ ôm đùi Nguyên Dịch, liên quan với Nguyên gia không lớn." Động tác chọn dâu tây của Nhan Khê dừng lại, "Ba trước đây có hợp tác với công ty này sao?"

Tống Hải lắc đầu, "Công ty của bạn con đối với ba rất chiếu cố, hiệp ước hợp đồng cũng rất hậu đãi, ba còn tưởng rằng đây là khí độ của công ty lớn, không nghĩ tới..." Không nghĩ tới người ta nể mặt con gái, cho nên thương nhân vẫn là gian trá. Ông hoài nghi Nguyên Dịch kia đối với con gái của mình mưu đồ bất chính, nhưng nhìn thái độ của con gái nhắc tới Nguyên Dịch, bọn họ lại không giống như là người yêu.

Vị nhị công tử Nguyên gia này cái gì cũng tốt, chính là khuôn mặt kia nhìn không giống người tốt, vạn nhất con gái gả cho hắn, hắn có thói quen gia bạo thì làm sao bây giờ? Còn không biết hắn tốt nghiệp trường nào, bằng cấp có xứng với con gái ông hay không? Theo các chuyên gia, trí tuệ của ba mẹ ảnh hưởng đến thế hệ tiếp theo, đây không phải là một vấn đề lớn sao? Quan trọng nhất là, quý tộc hào môn như Nguyên gia, ba mẹ chồng có thể sẽ không dễ ở chung, con gái nhà ông từ nhỏ được nuông chiều lớn lên, dựa vào cái gì gả vào cửa lại bị người khác khi dễ?

Ngẫm lại bộ phim truyền hình hào môn mình rảnh rỗi xem qua, những thủ đoạn của mẹ chồng làm khó con dâu, Tống Hải toàn thân đều dựng lên.

"Con gái ngoan, con cảm thấy tổng giám đốc Nguyên như thế nào?" Tống Hải cẩn thận hỏi, "Ba thấy cậu ấy tuổi còn trẻ, tự mình quản lý công ty, xem ra năng lực rất tốt."

"Anh ấy..." Nhan Khê ăn được một quả dâu tây có chút chua, buồn ngủ đều bị tỉnh một nửa. Nguyên Dịch người này, ngoại trừ tướng mạo quá đẹp trai lại nhìn như không quá thân thiện, miệng lại rất thiếu đòn, nhưng trên thực tế lại là một người rất tốt.

"Có trách nhiệm, có tình yêu, có quyết đoán, cho dù sau này anh ấy không kế thừa Nguyên gia, dựa vào năng lực của mình, cũng có thể thành công trong giới kinh doanh." Nhan Khê nghiêm túc nói, "Công ty chúng ta hợp tác với anh ấy, là một cơ hội phi thường tốt."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!