Chương 4: (Vô Đề)

Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà

-------

Nhan Khê nhìn thấy phía dưới khu bình luận có vô số quần chúng ăn dưa đang đau lòng vì chuyện tình giáo thảo năm đó cùng Tống Nhan, vô cùng may mắn mình đã sớm đổi tên, tuy rằng cô muốn tìm chút sự nghiệp để nổi bật, nhưng tuyệt đối không muốn mượn loại vết tích này để nổi tiếng.

Tắt video, Nhan Khê cố gắng hồi tưởng lại học trưởng năm đó là ai, suy nghĩ nửa ngày cũng không có nửa điểm ấn tượng.

Điều duy nhất còn nhớ chính là, vị giáo thảo này hình như thập phần tài hoa, trên tạp chí của trường đã xuất bản thơ từ, nữ sinh trong lớp ngoài giờ học, thỉnh thoảng sẽ nói giáo thảo như thế này thế kia. Bất quá cũng chỉ như vậy, tinh lực chủ yếu của mọi người vẫn là trong học tập, giáo thảo có đẹp đến đâu, cũng không có mị lực như thi đại học.

Sáng sớm hôm sau, Dương Mẫn làm việc trong công ty truyền thông mạng liền gọi điện thoại cho cô, nói chính là chuyện video nóng.

"Đại Hà, Tống Nhan mà hai phụ nữ kia nói, không phải là cậu chứ?" Đầu dây bên kia, Dương Mẫn cười đến vô tâm vô phế, "Lần trước tớ nói sai rồi, cậu không nên đi diễn nữ chính kịch khổ tình, hẳn là đi diễn nữ chính Mary Sue, chỉ là tướng mạo kém một chút."

"Cút cút." Nhan Khê mở điện thoại di động rảnh tay, đánh bàn phím cho nổ tung, "Tớ đang bận rộn lắm đấy."

"Bận cái gì, viết bản thảo?"

"Ừm."

"Phú nhị đại vạn ác", Dương Mẫn ở bên kia điện thoại hâm mộ ghen tị hận, "Cậu mỗi ngày ở nhà cũng nhàm chán, không bằng tìm chút việc làm." Trong lòng cô ấy rất rõ ràng, với năng lực cùng tướng mạo của Nhan Khê, muốn tìm một công việc hợp tâm ý, cũng không quá khó khăn.

Một đại chiêu đưa bé cừu đến điểm phục sinh, Nhan Khê rời khỏi trò chơi, "Tớ cũng có tính toán này, nhưng gần đây tớ có một hạng mục hợp tác với một nhà xuất bản còn chưa hoàn thành, tìm công việc tạm thời không thể gấp gáp."

Dương Mẫn biết Nhan Khê đăng tải truyện tranh bán manh trên mạng: "Những truyện tranh đó đều là tâm huyết của cậu, hiện tại nhân khí của cậu lại cao, cũng có thể thử phát triển về phía này."

"Làm sở thích cũng được, ăn chén cơm này tớ vẫn có chút chột dạ, trước hết xử lý chuyện này rồi nói sau, tớ còn có thể về nhà gặm già." Nhan Khê trong lòng rõ ràng, mẹ cô tuy rằng ở trong giới thư họa có chút danh tiếng, nhưng cô là con gái, nhưng không có thừa hưởng đến tài năng cùng linh khí của thế hệ trước. Lúc trước mẹ cô cố ý bồi dưỡng tế bào nghệ thuật trong cô, nhưng cô thật sự không có năng khiếu, liền buông bỏ.

Dương Mẫn đã sớm quen với Nhan Khê không biết xấu hổ, "Được rồi, có chuyện gì gọi điện thoại cho tớ sau, sếp sắp tới kiểm tra, tớ cúp máy trước."

Nhan Khê cúp điện thoại, ngẩn người nhìn chằm chằm vào điện thoại đã đen, hai người bạn tốt của cô thường xuyên gọi điện thoại tới, chỉ sợ cũng lo lắng một mình cô ở chỗ này nhàm chán.

Trong trí tưởng tượng của người bình thường, cô vẫn đi theo mẹ, sau khi mẹ qua đời mới trở về bên cạnh ba, ba vẫn là ông chủ công ty, nói không chừng đối với con gái tốt mấy năm không ở bên nhau này không để ý, thậm chí có thể ngay cả gặp mặt cũng không mấy lần nhìn thấy.

Bạn bè lo lắng tốt bụng lo lắng cô đều rõ ràng, nhưng cho dù cô nói ba cô đối xử tốt với cô, các cô cũng không nhất định sẽ tin tưởng, nói không chừng còn có thể cho rằng cô đang cố gắng cười.

Loại hiểu lầm này, thật sự không dễ giải thích rõ ràng.

"Nhan Nhan, mau xuống ăn cơm." Tống Hải ở dưới lầu hô, "Ba hầm canh vịt mà con thích ăn"

"Đến đây." Mang dép lê, Nhan Khê mặc đồ ngủ, tóc tai bù xù đi xuống lầu.

Khi cơm nước sắp ăn xong, Tống Hải quan sát sắc mặt con gái: "Nhan nhan, hai ngày sau con có sắp xếp gì không?"

"Hai ngày sau?" Nhan Khê lắc đầu: "Không có, ba có chuyện gì sao?"

"Là như này, hai ngày sau là sinh nhật phu nhân của một đại nhân vật trong giới kinh doanh, mấy năm nay ba ba trong giới cũng dần dần nổi danh, nhận được một tấm thiệp mời tiệc sinh nhật, nếu con sắp xếp được, có thể cùng ba đi góp vui, quen biết thêm mấy người bạn cùng trang lứa."

Nhan Khê đầu tiên sửng sốt một chút, lập tức gật đầu nói: "Dạ được."

Tống Hải đã sớm muốn cùng đồng nghiệp khoe con gái, thấy Nhan Khê gật đầu, nhất thời cười thành một đóa hoa hướng dương, "Đến lúc đó không cần quá khẩn trương, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, có chuyện gì thì tìm ba."

Loại dịp quan trọng này, không phải nên nhắc nhở cô phải chú ý lời nói và hành động sao?

Nhan Khê im lặng nhìn ba cô, khó trách mẹ cô kiên trì muốn đưa cô đến bên cạnh, đại khái chính là lo lắng ba cô nuông chiều cô thành một đứa trẻ hư.

Ngày hôm sau trợ lý của Tống Hải đem vài bộ lễ phục dạ hội hàng hiệu đến nhà, chỉ là màu sắc không phải đỏ thẫm thì là đại tử, tuy rằng đủ hoa lệ, nhưng không thích hợp với tuổi tác hiện tại của cô. Nhan Khê đã tuyệt vọng với phong cách thẩm mỹ thẳng nam của ba cô, cuối cùng cô chọn một chiếc váy dạ hội ngắn cách điệu phù hợp, thậm chí còn chọn cho Tống Hải bộ âu phục cùng phụ kiện.

Thấy con gái không thích lễ phục dạ hội do mình đặt, Tống Hải có chút mất mát, nhưng thấy con gái còn cố ý chuẩn bị quần áo cho ông, ông lại cao hứng lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!