Editor: Súp Lơ Vị Bạc Hà
.....
"Nguyên tiểu nhị..." Thanh âm Trương Vọng có chút phiêu phiêu, ánh mắt nhìn Nguyên Dịch giống như là đang nhìn một kẻ ngốc, "Cậu đối với mấy phụ nữ khác cũng có loại phản ứng này?"
"Một người đã làm tớ chịu không nổi, còn hỏi có mấy người?" nguyên dịch xoa xoa sống mũi, có chút mệt mỏi, "Còn nhớ chuyện năm đó tớ vì bắt nạt một nữ sinh, bị lãnh đạo nhà trường công khai phê bình không?"
"Còn có chút ấn tượng, năm đó không phải vì việc này còn ẫm ĩ rất lớn sao?" Trương Vọng mơ hồ còn nhớ rõ, lúc ấy bọn họ đang học lớp 12, không biết chuyện gì xảy ra, thầy giáo lại thông báo phê bình nói Nguyên tiểu nhị ở trong trường bắt nạt nữ sinh lớp dưới, nghe nói nữ sinh này ngày hôm sau liền chuyển trường, không ít bạn học đều nói là Nguyên tiểu nhị làm người ta sợ quá chuyển đi, "Sao cậu đột nhiên nhắc tới chuyện này?"
Lúc ấy mấy anh em bọn họ cảm thấy không có khả năng, Nguyên tiểu nhị không giống người đi bắt nạt một nữ sinh nhỏ. Nhưng ngoại trừ mấy người bạn tốt bọn họ, tất cả mọi người đều cảm thấy, Nguyên tiểu nhị hoàn toàn có thể làm ra loại chuyện này.
Sau khi sự tình truyền đến tai chú Nguyên dì Từ, Nguyên tiểu nhị còn bị hung hăng đánh cho một trận. Lần đó Nguyên tiểu nhị cùng gia đình náo loạn rất lớn, người ngoài bọn họ không biết đến tột cùng náo loạn đến mức nào, nhưng từ đó về sau, Nguyên tiểu nhị bắt đầu an phận học tập, không trốn học nữa, nhưng quan hệ với người trong nhà cũng càng ngày càng nhạt, mấy năm nay rất ít khi nghe Nguyên tiểu nhị nhắc đến ba mẹ.
"Cô ấy chính là nữ sinh năm đó." Nguyên Dịch gắp một đũa thức ăn, ngữ khí hoàn toàn bình tĩnh.
Trương Vọng thấy Nguyên Dịch gắp một đũa thức ăn bình thường không thích ăn cho vào miệng, liền biết hiện tại hắn có chút thất thần, "Cô ấy nhận ra cậu?" Năm đó Nguyên Dịch phong cách ăn mặc trời ơi đất hỡi, so với hiện tại hoàn toàn khác nhau, ngay cả cha mẹ ruột của hắn cũng có thể không nhận ra, nữ sinh kia thế nhưng còn có thể nhận ra?
Nguyên Dịch dừng đũa một chút, một lúc lâu sau mới nói: "Không có."
Hôm nay món ăn của nhà hàng này, tay nghề có chút không tốt, ăn không nổi.
"Người anh em, nể mặt chúng ta lớn lên cùng nhau, tớ từ nội tâm hỏi cậu một câu" Trương Vọng thấy sắc mặt Nguyên Dịch không tốt lắm, "Chẳng lẽ cậu... Cậu thích cô gái này?"
Thích cô ấy?
Ngực Nguyên Dịch tựa như bị người ta tẫn cho một quyền, hắn lúc này phản bác nói: "Cậu suy nghĩ lung tung cái gì vậy, tớ làm sao có thể thích cô ấy?"
Một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, tính tình thô lỗ không phù hợp với ngoại hình nửa điểm, một người phụ nữ ngay cả xương rồng cũng không nuôi được, thích cùng hắn cãi nhau, hắn đầu óc cũng không có vấn đề, làm sao có thể thích cô ấy?
Trương Vọng không nghĩ tới Nguyên Dịch lại có phản ứng lớn như vậy, như có điều suy nghĩ nhìn hắn: "Nếu cậu đối với cô ấy không có ý nghĩ đó, cô ấy năm đó hại cậu bị người khác oan uổng, vậy chúng ta hiện tại cũng cho cô ấy một giáo huấn đi, coi như là báo thù cho cậu năm đó bị đỗ oan."
"Chuyện đã bao lâu rồi, báo thù gì?" Nguyên Dịch vẻ mặt nghiêm túc nhìn Trương Vọng, "Vọng Tử, cậu đừng đi làm mấy loại chuyện này." Anh ý thức được ngữ khí của mình có chút nghiêm khắc, lại bổ sung thêm hai câu, "Chúng ta một đám đại lão gia, bởi vì loại chuyện nhỏ trong quá khứ lại đi bắt nạt một cô gái, thật vô nghĩa."
"Năm đó cậu vì việc này mà chịu oan uổng, cứ như vậy quên đi?" Trương Vọng tựa tiếu phi tiếu rót cho mình một ly nước trái cây, "Nếu như cậu cảm thấy không dễ ra tay, mấy anh em giúp cậu..."
"Vọng Tử, cậu đừng động đến cô ấy." Nguyên Dịch cùng Trương Vọng bốn mắt nhìn nhau, "Năm đó cô ấy một mực giúp tớ giải thích, chỉ là không có ai tin cô ấy, cũng không có ai tin tưởng tớ."
Trương Vọng trầm mặc, hắn cúi đầu nhìn nước trái cây trước mặt, nở nụ cười: "Nguyên tiểu nhị, cậu có phải bị ngốc hay không?"
Hắn rõ ràng là đang đùa giỡn vậy mà nghe cũng không hiểu, có câu nói rất đúng, yêu vào sẽ bị ngu, Nguyên tiểu nhị đến tột cùng biết bản thân có ý với cô gái kia hay không? Nếu thật sự là không, chuyện cười này cũng đủ để hắn cười Nguyên Dịch cả đời.
Bình thường là người rất thông minh, đến vấn đề tình cảm, lại không bằng học sinh tiểu học. Hiện tại một số học sinh tiểu học đều biết tỏ tình với đối tượng mình thích, Nguyên tiểu nhị là một đại lão gia, thế nhưng lại không rõ.
Năm đó trong kỳ thi tuyển sinh đại học, ai trong số các cậu điểm cao qua tớ?" Nguyên Dịch không cho là đúng, "Đám học tra các cậu không biết xấu hổ nói tớ ngốc?"
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng "Không phải còn có một số người điểm cao nhưng năng lực kém sao?" Trương Vương đặt đũa xuống, lau khóe miệng, "Nguyên tiểu nhị, tớ hỏi cậu một vấn đề, cậu sẽ chấp nhận cô ấy gả cho một tên đàn ông khác sao?"
"Cô ấy muốn gả cho ai, liên quan cái rắm gì đến tớ." Nguyên Dịch thức ăn gắp trên đũa rơi xuống bàn, anh có chút không kiên nhẫn ném đũa lên bàn, "Tớ cũng không phải ba cô ấy, chẳng lẽ còn muốn thay cô ấy quan tâm đến bạn trai?"
"Trong lòng không thoải mái thành như vậy, còn nói liên quan đến cái rắm nhà cậu?" Trương Vọng khoanh tay trước ngực, "Nguyên tiểu nhị, cậu cứ tự nhiên chậm rãi, chờ người ta thật sự cùng nam nhân khác ở cùng một chỗ, cậu mới phát hiện chính mình đối với cô ấy sớm đã thâm tình một mảnh. Đến lúc đó mấy anh đây cũng sẽ không giúp cậu đi cướp vợ về, chúng tớ cũng coi như là nhân vật có danh tiếng ở Đế Đô, không chịu nổi mất mặt."
"Cậu lăn đi, cả đời này tớ sẽ không có khả năng làm loại chuyện này." Nguyên Dịch đứng lên đi ra ngoài, "Ăn no rồi, tớ đi tính tiền."
Trương Vọng nhìn bóng lưng Nguyên Dịch, bất đắc dĩ lắc đầu.
Có lẽ một số người từ khi bắt đầu đã không nhận được sự yêu thương, cũng sẽ không biết cách để yêu thương người khác, thậm chí là từ bên trong bài xích nhu cầu tình cảm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!